
anh tuấn, người nữ cao quý xinh đẹp.
“Trịnh Tịnh Viên, cô cảm thấy mình còn mặt mũi nào đến gặp tôi ư.” Hướng Nhu
thay đổi vẻ mặt tươi cười thường ngày, trưng ra bộ mặt lạnh lùng không
có một tí đùa giỡn.
Trịnh Tịnh Viên nhìn Hướng Nhu, không có cảm giác cao ngạo khoảng cách như ở trước màn hình,nhưng cho dù là gì, cô ta
cũng không còn là Trịnh Tịnh Viên của trước kia, không phải là Trịnh
Tịnh Viên muốn gió được gió muốn mưa được mưa trước mặt người đàn ông
này.
“Hướng Nhu, anh như vậy là không muốn gặp em?”
Hướng Nhu hừ
lạnh một tiếng, sâu trong đôi mắt càng thêm rét lạnh, đáy mắt âm trầm,
đến cả giọng nói cũng lạnh lùng, giống hệt Bạch Dĩ Hạo.
“Hẳn là cô đã sớm biết rõ mọi chuyện, trên đời này tôi ghét nhất bị người ta lừa gạt, nhưng cô lại dùng thứ tôi quan tâm nhất để gạt tôi, đến nước này, là cô gây tội thì phải chịu tội.”
Sâu trong mắt Trịnh Tịnh Viên có chút
choáng váng, nhưng trên mặt cố hết sức kiềm chế, những lời này của Hướng Nhu đâm vào đáy lòng cô đau đớn đến từng khúc ruột, người đàn ông này
sao có thể tuyệt tình như thế?
“Hướng Nhu, em chỉ muốn hỏi anh, anh
đã từng yêu em dù chỉ trong chốc lát bao giờ chưa, anh tốt với em là vì
trách nhiệm hay thật ra là anh có cảm giác với em?”
“Trách nhiệm.” Hướng Nhu không hề nghĩ ngợi mà thốt ra.
Đáp án khiến người ta tuyệt vọng dễ dàng thốt lên từ trong miệng hắn, bỗng
dưng Trịnh Tịnh Viên bật cười ha hả, nước mắt chảy xuống theo khóe mắt,
nhưng cô ta vẫn cười, cười hết sức mình, cười đến mặt mày biến sắc.
Cô lấy tay lau nước mắt, sau đó liền thay đổi sắc mặt, diễn viên trời sinh là lúc nào cũng có thể chuẩn bị tốt cho chính mình.
“Anh cho là Bạch Dĩ Mạt của anh thật sự toàn tâm toàn ý vì anh?”
Đúng vậy, Bạch Dĩ Mạt chính là điểm yếu của Hướng Nhu, Hướng Nhu nhấp một
ngụm trà, sau đó chậm rãi hỏi: “Lời này của cô là có ý gì, trong ý này
cô có ý gì?”
Trịnh Tịnh Viên lấy ra một túi giấy từ trong túi xách,
đẩy đến trước mặt Hướng Nhu: “Hình như bạn gái anh không thể khiến người ta bớt lo được!”
Hướng Nhu cầm lấy túi giấy, lấy từ bên trong ra một xấp ảnh, tất cả đều là ảnh chụp Bạch Dĩ Mạt và Hàn Thượng Phong ngồi
với nhau, có cảnh cầm tay, có cảnh Hàn Thượng Phong giúp Bạch Dĩ Mạt, có cảnh hai người ngồi ở quán cà phê cười cười nói nói rất mờ ám.
Hướng Nhu vất lại đống ảnh đến trước mặt Hướng Nhu, vẻ mặt không hề bị ảnh hưởng vì đống ảnh lai lịch không rõ ràng kia.
“Cô cho tôi xem thứ này là có ý gì?”
Trịnh Tịnh Viên cầm lấy mấy tấm hình đưa đến trước mặt Hướng Nhu, nói: “Không cần em phải nói nhiều chứ! Anh xem mà còn không hiểu sao?”
Đột nhiên Hướng Nhu nở nụ cười rất đỗi dịu dàng, lúc hắn cười chỉ có hai loại,
một là từ trong thâm tâm vui vẻ toát ra, trong đáy mắt đương nhiên có ý
cười, còn baay giờ hắn cười để hơi mùi che kín, nụ cười như thế này là
nguy hiểm nhất.
Hắn nói: “Trịnh Tịnh Viên, cô cho là dùng mấy thứ
chẳng ra sao này là có thể khiến tôi hiểu lầm Bạch Dĩ Mạt ư? Ngại quá,
tôi nghĩ cô đã không hiểu rõ tôi rồi, đối với người tôi đã để ý, thì tất cả của cô ấy tôi đều có thể bao dung. Huống hồ ai có thể nói rõ mấy tấm ảnh này có thể nói lên điều gì? Mấy trò hề này của cô tốt nhất là nên
vất đi được rồi đấy! Đừng để ảnh hưởng đến thân phận của mình.”
“Hướng Nhu, Bạch Dĩ Mạt sẽ phá hoại anh, anh lại vui vẻ chịu đựng, cam tâm tình nguyện bị cô ta phá mình sao?”
“Đúng thế, tôi cam tâm tình nguyện.”
Hai tay Trịnh Tịnh Viên chụp hai tay hắn cầm lấy:”Một ngày nào đó anh sẽ
thấy rõ yêu người đàn bà kia là sai lầm đến cỡ nào, anh sẽ hội hận vì
những lời anh nói hôm nay.”
Hướng Nhu đứng dậy sửa lại áo, sau đó đi
đến trước mặt Trịnh Tịnh Viên, thoáng cúi đầu nhìn cô ta: “Nếu cô dám
làm tổn thương Bạch Dĩ Mạt, tôi cam đoan cô sẽ mất hết danh dự, vĩnh
viễn không thoát thân được.”
Nói xong, hắn xoay người kéo cửa ra, bước đi không hề quay đầu lại.
Trịnh Tịnh Viên tê liệt ngồi trên ghế, ngẩn người nhìn lên nóc nhà treo đèn
chùm tráng lệ, bỗng nhiên bật cười, miệng lẩm bẩm: “Bạch Dĩ Mạt, tôi mất hết danh dự thì cũng phải hủy hoại cô trước, ha ha ha… ha ha ha…
++
Cuối cùng Bạch Dĩ Mạt cũng thấy Bạch Dĩ Hạo rời đi, lúc đó còn cô ý bảo cô
tiễn anh ra ngoài, chọc đến hội buôn chuyện mê trai vừa hâm mộ ghen tị
lại oán hận.
Tới bãi đỗ xe, Bạch Dĩ Hạo đứng bên cạnh dặn dò Bạch Dĩ
Mạt: “Tan làm đừng có chạy lung tung đâu cả, anh về nhà mà em chưa về
thì nhất định em phải chết.”
Nói xong còn gõ lên đầu Bạch Dĩ Mạt, tỏ vẻ anh sẽ không vì cô mà thương hoa tiếc ngọc, vẫn cứ chỉnh đốn em gái như thường.
Bạch Dĩ Mạt bĩu môi, xoa xoa đầu bị gõ đau, bất mãn nói: “Anh cũng phải thế, em về nhà rồi mà chưa thấy anh thì anh nhất định phải chết.”
Khóe
miệng Bạch Dĩ Hạo thản niên cong lên, để lộ ra nụ cười nhạt nhẽo nhưng
mê người, nhưng chỉ trong nháy mắt lại khôi phục vẻ mặt núi băng.
“Nha đầu xấu, em không có tư cách mặc cả với anh, em chỉ cần nhớ kỹ anh nói là sẽ làm là được rồi.”
Bạch Dĩ Mạt cắn chặt răng, vẻ mặt không cam chịu nói với anh: “Anh cũng biết con người em cũng nói là làm, cho nên, anh cũng nên cẩn