
thận đi.”
Nói xong không đợi Bạch Dĩ Hạo gây khó dễ, cô quay người chạy vào trong
thang máy, vừa chạy vừa nghĩ xem ra mấy ngày nay Bạch Dĩ Hạo xem cô như
đã chết, nhưng lại không muốn để cô tiếp xúc riêng với Hướng Nhu.
Nhưng tính cách của cô, người khác càng phản đối, cô càng khư khư cố chấp, chính là muôn đối đầu với người ta.
Cho nên, lúc cô quay lại văn phòng thì liền gọi điện cho Hướng Nhu, đầu dây rất lâu sau mới có tín hiệu.
Bạch Dĩ Mạt cố tình không vui nói: “Sao lâu vậy mới chịu bắt máy?”
Thanh âm của Hướng Nhu vẫn như tiếng đàn cello, nhưng lại thiếu sự hài hước
thường ngày: “Lúc nãy có việc nên không nghe thấy, có chuyện gì à?”
“Em sắp chết rồi, anh em cứ làm như em là tội phạm ấy, cứ theo dõi em từng
giờ từng phút, đến cả đi làm cũng không tha cho em, lúc nãy có vì có
chuyện bắt buộc nên mới rời đi, lúc đi còn uy hiếp em tối mà không về
sớm thì nhất định phải chết.” Chính cô cũng không cảm thấy gì, nhưng
Hướng Nhu lại nghe thấy rất rõ, là cô đang hờn dỗi.
Hướng Nhu bật cười bên đầu dây điện thoại, nói: “Tan làm anh đến đón em.”
“Được!” Bạch Dĩ Mạt cười ha ha, sau đó cố ý nói đùa: “Nếu không thì hai ta bỏ nhà đi.”
“Được thôi!” Hướng Nhu đồng ý.
“Là anh nói nhé!”
“Là anh nói.”
Bạch Dĩ Mạt cười càng vui hơn: “Há há, chúng ta bỏ trốn đi đâu đây? Lên mặt trăng?”
“Sao hỏa đi! Dù sao em cũng giống người sao hỏa.”
“Anh mới là người sao hỏa, không thfm nghe nh nói nữa, nhớ tan làm đến đón người bỏ trốn với anh đó.”
“Được rồi.”
Hai người gác điện thoại, một người vô cùng ngọt ngào, cho dù là bị Bạch Dĩ Hạo theo dõi hay trông giữ cũng không thấy có vấn đề gì, chỉ cần có
Hướng Nhu, cho dù là chỉ nghe thấy hắn nói thì tâm tình cũng rạng rỡ hẳn lên.
Còn hướng Nhu, từ sau khi gặp Trịnh Tịnh Viên trở về, trong
lòng rất không thoải mái, tuy hắn hiểu rõ Trịnh Tịnh Viên để hắn thấy
những bức ảnh đó là muốn hắn nghi ngờ Bạch Dĩ Mạt, hắn cũng biết mấy bức ảnh đó đều là âm mưu sau lưng, nhưng cho dù là vậy, cứ nghĩ đến hai
người cười cười nói nói trong hình, trong lòng vẫn cảm thấy buồn phiền.
Không sai, cho tới bây giờ hắn không phải là một người đàn ông rộng lượng,
hắn keo kiệt, hắn ích kỷ, hắn theo chủ nghĩa gia trưởng, hắn không muốn
Bạch Dĩ Mạt đến quá gần những thằng đàn ông có ý đồ với cô, hắn thừa
nhận trong lòng hắn rất khó chịu.
Cho nên, khi hắn muốn gọi điện cho
Bạch Dĩ Mạt thì Bạch Dĩ Mạt lại đi trước hắn gọi đến, hắn tính vặn hỏi
cô, nhưng vừa thấy cô làm nũng thì dường như toàn bộ những điều không
thoải mái nhất thời đều tan thành mây khói.
Hướng Nhu ơi là Hướng Nhu, mày bị nha đầu Bạch Dĩ Mạt kia ăn đến chết rồi, mãi mãi không thoát thân được nữa rồi!
++
Sau khi Bạch Dĩ Mạt tan làm, rất hài lòng khi nhìn thấy Hướng Nhu chờ ở
dưới nhà văn phòng luật sư, cô cười hớn hở bước đến, sau đó nắm lấy tay
Hướng Nhu đưa lên môi thơm một cái.
Người nào đó vô cùng thỏa mãn mở
cửa xe bên ghế phụ ra, ga lăng mời Bạch Dĩ Mạt lên xe, lông mày Bạch Dĩ
Mạt khẽ nhướng lên, ngồi xuống, đóng cửa xe, Hướng Nhu cũng đi theo lên
xe.
Dọc đường đi, Bạch Dĩ Mạt bắt đầu ca oán cô thê thảm bao nhiêu, đau lòng thế nào,cực kỳ bi thảm, vô cùng thảm thiết.
Còn Hướng Nhu chỉ cười nghe cô than vãn, trước sau không có nói lấy một
lời, Bạch Dĩ Mạt nói đến hết nước miếng mà vẫn không thấy mấy câu ác độc xen ngang vào, kinh nghiệm nói cho Bạch Dĩ Mạt biết, Hướng Nhu có
chuyện gi đó.
“Anh sao thế?” Bạch Dĩ Mạt quay đầu sang hỏi Hướng Nhu.
Biểu hiện trên mặt Hướng Nhu vẫn không thay đổi, đáp lại: “Không sao cả!”
Càng như thế, Bạch Dĩ Mạt càng cảm thấy không thích hợp, cô thôi cười, dùng
giọng điệu chỉ thị hỏi: “Hướng Nhu, anh có chuyện gì đó giấu em, nói đi, là chuyện gì?”
Hướng Nhu giẫm chân phanh lại, bỗng dưng xe dừng lại, Bạch Dĩ Mạt cảm thấy kỳ quái nhìn chằm chằm vào hướng Nhu, Hướng Nhu
xoay người nhìn Bạch Dĩ Mạt: “Hôm trước có phải em đã gặp Hàn Thượng
Phong?”
Bạch Dĩ Mạt vừa nghe thì có chút giật mình, cô chỉ nghĩ Hướng Nhu có điều gì là lạ là do anh bực dọc với thái độ của Bạch Thụy và
Bạch Dĩ Hạo, cô đâu có ngờ Hướng Nhu lại hỏi cô chuyện này.
“Ưm, em đã gặp anh ta.” Cô thừa nhận.
“Sao em không nói với anh?” Rõ ràng Hướng Nhu quyết định sẽ không hỏi, nhưng vừa nghĩ lại đống ảnh kia, liền không không chế nổi muốn hỏi cho rõ,
cho dù hắn thật sự tin tưởng Bạch Dĩ Mạt, nhưng hắn vẫn muốn tự cô nói
cho hắn biết là có chuyện gì?
Bạch Dĩ Mạt hiểu Hướng Nhu, người đàn
ông này chính là cả một vại dấm chua, hắn có thể nhịn đến bây giờ mới
chịu hỏi đã rất không dễ dàng rồi.
“Anh ta tìm em để bàn chuyện làm
ăn, chuyện là như vậy…” Bạch Dĩ Mạt đem chuyện Hàn Thượng Phong tìm cô
thuật lại từ đầu đến cuối, Hướng Nhu lại rất chăm chú nghe, Bạch Dĩ Mạt
nhìn thấy Hướng Nhu như vậy thì chỉ muốn cười thành tiếng.
Sau khi
nói xong, Bạch Dĩ Mạt nhìn chăm chú Hướng Nhu cả nửa ngày, sau đó lấy
tay quơ quơ trước mặt người đàn ông ngồi đối diện không hề trả lời:
“Hướng đại nhân, anh muốn quán quyết thế nào?”
Hướng Nhu kéo tay cô
xuống, đôi mắt đào hoa hơi mở to, đôi môi mỏng nhẹ nhàn