Polly po-cket
Trọn Đời Bên Em

Trọn Đời Bên Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324253

Bình chọn: 8.00/10/425 lượt.

cậu không cần nói với mình, đây là chuyện của mấy người.”

“Không, đây là mình muốn cậu phải chứng kiến chuyện này.” Trong âm thanh dịu dàng của Trịnh Tịnh Viên có chút sắc nhọn.

Bạch Dĩ Mạt đứng dậy: “Thật xin lỗi, mình không có hứng thú để nhìn ngó,

càng không có hứng thú tham dự.” Nói xong xoay người chuẩn bị đi.

“Bạch Dĩ Mạt” Trịnh Tịnh Viên gọi giật theo bóng dáng mảnh khảnh kia, nói từ

phía sau lưng: “Một lần nữa mình sẽ khiến Hướng Nhu quay về bên cạnh

mình.”

Bạch Dĩ Mạt xoay người lại mỉm cười: “Theo mình thì không có vấn đề gì.”

Nói xong cô kéo cửa ra, bước nhân tiến nhanh về phía trước, nụ cười trên

mặt cũng nhạt dần, cô sẽ không bao giờ quên cảnh sau khi chia tay Hướng

Nhu cô ta chạy đến tìm cô, những nho nhã điềm đạm, dịu dàng khách khí

trước kia đã bay đâu mất, thay vào đó là sự chất vấn hung tợn, từ đấy về sau, cô chỉ biết Trịnh Tịnh Viên là một diễn viên rât giỏi, trừ lúc

đứng trước mặt cô…

Khuôn mặt xinh đẹp của Trịnh Tịnh Viên ửng hồng,

ánh mắt vẫn không rời khỏi cánh cửa, Bạch Dĩ Mạt, cô đừng có đắc ý, tôi

sẽ không để cho cô được hạnh phúc đâu, bởi vì, tôi không hạnh phúc, thì

cô cũng đừng hòng… Bữa cơm trưa không ra gì đấy cuối cùng cũng kết thúc, quan trọng nhất là lãng phí thời gian mà chưa có ăn cơm. Trước mắt cô chỉ có thể lôi mấy

món ăn vặt trong ngăn kéo ra lót tạm dạ dày, ai bảo cô đắc tối với người nào đó, khiến cô lo không nổi vụ kiện.

Sau đó vài ngày, Bạch Dĩ Mạt

đều không có lấy nổi một bữa cơm tử tế, trong tay là một vụ án rất khó

giải quyết, phải chuẩn bị tư liệu cho thật tốt, Bạch Dĩ Mạt vươn vai

đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm đã tới, những ngọn đèn đường bật sáng trưng.

Cô cầm điện thoại trong tay mà ngẩn người, tên Hướng

Nhu thối tha này đúng là trọng sắc kinh bạn, không phải là đã quay lại

với Trịnh Tịnh Viên rồi chứ? Mấy ngày nay đến cả cú điện thoại giải

thích cũng không có, có bản lĩnh thì đừng liên hệ nữa đi, cứ như vậy cả

đời này hai ta không qua lại nữa.

Quý Phi Dương đi từ văn phòng ra, nhìn thấy bóng người đứng sát cửa sổ, khẽ cười rồi bước đến.

“Sao thế? Vụ này khó đến thế sao? Vẫn chưa về à?”

Bạch Dĩ Mạt không quay đầu lại, trong mắt chỉ có ánh đèn điện, cô cười nhạo

hỏi: “Nếu khó giải quyết, có phải có nghĩa là không thể giải quyết ư?”

Quý Phi Dương quơ lấy tạp chí trong tay gõ lên đầu Bạch Dĩ Mạt: “Cô nói thử xem? Chính cô là người kéo dây, bây giờ mũi tên đã ở trên dây rồi,

không thể vì cô nói không bắn là không bắn được.”

“Em chỉ là nói vậy

thôi, anh đừng có lúc nào cũng dùng vũ lực thế chứ! Nếu không phải em là người biết tôn sư trọng đạo, thì anh đã sớm đến bệnh viện trình diện

rồi.”

Bàn tay phải của Bạch Dĩ Mạt không tự chủ được mà dời đến bung, ánh mắt dừng lại trên ảnh bìa tạp chí trong tay Quý Phi Dương, đó là

một gương mặt vô cùng tuấn tú, đôi mắt đào hoa sâu xa hơi nhướn lên,

chiếc áo đuôi tôm vừa người càng làm nổi bật vóc dáng cao to anh tuấn,

một cánh tay được một người con gái khoác lấy, bộ lễ phục đuôi cá màu

tím nhạt cùng với trang sức lộng lẫy càng tôn lên dáng người hoàn hảo,

trên gương mặt điển trai là một nụ cười vừa phải, dưới ánh đèn nhìn như

một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo bậc nhất vậy.

Quý Phi Dường chú ý

đến ánh mắt của Bạch Dĩ Mạt, đưa mắt theo nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hướng

tổng nổi danh của Duệ Phong Quốc Tế quả nhiên có tin đồn với minh tinh

điện ảnh Trịnh Tịnh Viên… Quả nhiên là có chuyện!”

“Thì ra tám chuyện cũng không phải là đặc quyền của phụ nữ, đàn ông khi lắm chuyện còn ghê hơn phụ nữ.” Ngữ khí của Bạch Dĩ Mạt ra vẻ thoải mái, nhưng bàn tay xoa xoa cái bụng lại mơ hồ run rẩy lên.

“Cô với cậu ta không phải bạn

tốt sao?” Tuy Quý Phi Dương không hiểu Hướng Nhu lắm, nhưng nghe nhiều

người nói cũng biết chút ít sự tình, đặc biệt là Bạch Dĩ Hạo khi nhắc

đến Hướng Nhu thì vẻ mặt không vui tí nào.

“Giao tình của em với hắn đâu được dùng từ tốt này mà hình dung chứ, từ nhỏ đến lớn bọn em rất hay cãi nhau.”

“Cô đưng có trưng ra cái mặt không có việc gì như thế, đừng quên cô là một

luật sư, nhìn xem bây giờ cô đã thành cái gì rồi?” Nhìn người trước mặt

ăn mặc tùy ý, nhất thời anh cảm thấy một nỗi bất lực.

“Lão đại à, làm luật sư đâu phải là nhìn bề ngoài, mà là tư chất bên trong cơ, hự…” Tay trái Bạch Dĩ Mạt chống lên tấm kính, sắc mặt ngày lúc càng khó coi.

Hàng lông mày mỏng của Quý Phi Dương chau lại, anh tiến lên đỡ lấy Bạch Dĩ Mạt, nói: “Cô làm sao thế?”

“Hôm nay là ngày nào?” Trên trán Bạch Dĩ Mạt lấm tấm vài giọt mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt dọa người.

“Mười sáu tháng mười hai.” Quý Phi Dương trả lời theo bản năng, nói xong mới

kịp phản ứng, giọng nói tăng vụt mấy quãng la mắng: “Nha đầu cô không để cho anh bớt lo tí nào cả, có phải quên uống thuốc không?”

Bạch Dĩ Mạt khó khăn cố nặn ra nụ cười: “Còn không phải… anh giao em vụ… rất khó giải quyết sao, vì vội quá… nên quên.”

Bàn tay vốn đang đỡ ở bụng vì đau quá, bỗng nhiên mất đi lực mà buông thõng xuống, cả người ngã vào trong lòng Quý Phi Dương.

“Dĩ Mạt, cô chịu khó chút đi, anh đưa cô đến bệnh viện.” Q