
a, ai đã đổ tiền quyên góp cho Huệ Sinh? Ai cử bác sĩ khám bệnh cho Sênh Sênh? Tôi đối xử với em thế nào, bản thân em rõ nhất”.
Bùi Hoan vẫn im lặng, không muốn tranh cãi với anh.
Vẻ mặt bình tĩnh của cô ngược lại càng chọc giận Tưởng Duy Thành. Anh đột nhiên đứng dậy, ném tờ báo vào mặt Bùi Hoan. Cô lùi lại phía sau theo phản xạ, tay quờ vào chiếc tủ bên cạnh, đẩy hai khay đựng nến rơi xuống đất, thủy tinh vỡ tung tóe.
Tưởng Duy Thành trừng mắt với cô: “Muốn cầu người khác giúp đỡ thì nên có dáng vẻ cầu xin. Lần này đừng mơ tôi giúp em”.
Vẻ mặt Bùi Hoan cuối cùng cũng có chút xao động. Thấy Tưởng Duy Thành đạp lên tờ báo định đi ra ngoài, cô vội kéo tay anh: “A Thành!”.
Tưởng Duy Thành dừng bước, bực tức hất cô ra, động tác rất mạnh. Anh không quay đầu, gầm lên: “Em quá đáng thật đấy. Hoa Thiệu Đình không dạy em cúi đầu, tôi sẽ dạy em.” Nói xong, anh chỉ tay vào tờ báo: “Nhặt từng tờ lên cho tôi!”.
Bùi Hoan bị anh đẩy ngã xuống đất, cánh tay hình như bị thủy tinh vỡ đâm vào, nhưng trong lòng cô tĩnh lặng một cách kỳ lạ.
Cô thậm chí không tức giận. Cảm giác duy nhất của cô bây giờ là sốt ruột, cô không thể để Sênh Sênh mạo hiểm phẫu thuật, không thể để Huệ Sinh mất đi nguồn viện trợ.
Nhìn mặt đất bừa bãi lộn xộn, trong đầu Bùi Hoan chỉ nghĩ đến một chuyện, chỉ cần Tưởng Duy Thành nhận lời giúp cô, bắt cô làm gì cũng được.
Bùi Hoan đỡ cánh tay ngồi dậy, gạt đống thủy tinh vỡ rồi nhặt mấy tờ báo đó.
Tưởng Duy Thành không rời mắt khỏi Bùi Hoan. Bị ức hiếp nhưng cô không khóc, không náo loạn, thậm chí không tranh cãi với anh. Anh cố ý nhục mạ cô, bắt cô đi nhặt mấy tờ báo có những tấm ảnh kinh khủng đó, vậy mà cô cũng ngoan ngoãn nghe lời.
Anh thấy tay Bùi Hoan đang chảy máu. Cô chỉ mặc váy len màu tím nhạt, để lộ cánh tay mảnh mai. Cô ngồi bó gối dưới đất, chậm rãi nhặt từng tờ báo.
Trong lòng Tưởng Duy Thành như có thứ gì đó vỡ vụn, khoét thành một cái động. Đầu óc anh kêu ù ù. Hình ảnh Bùi Hoan năm đó lại ùa về.
Lúc bấy giờ, cô là thiếu nữ xinh đẹp ngạo mạn. Rõ ràng là thủ phạm gây ra vụ tai nạn nhưng cô không nhận lỗi. Bùi Hoan năm mười mấy tuổi giống động vật hoang dã, giương móng vuốt không chịu khuất phục, nhưng khiến anh hoàn toàn bị thu hút.
Vì vậy, Tưởng Duy Thành không truy cứu bất cứ trách nhiệm nào. Xe ô tô anh thích nhất bị đâm móp một bên mà anh còn bỏ tâm tư dỗ Bùi Hoan, khiến cô gái nhỏ hài lòng lái xe phóng đi. Anh đứng đó cười rất lâu, dám cá cô chẳng có bằng lái.
Tưởng Duy Thành nhớ số xe của Bùi Hoan, tìm kiếm một thời gian dài mới mò ra lai lịch của cô. Anh không ngờ Bùi Hoan xuất thân từ gia tộc xã hội đen, chứng tỏ cô được bảo vệ rất tốt.
Bây giờ thì sao?
Tưởng Duy Thành dõi theo Bùi Hoan. Sau đó, anh cầm tờ báo quét sạch mảnh vụn thủy tinh xung quanh cô, rồi ngồi xổm xuống sau lưng cô.
Bùi Hoan không quay đầu, nói nhỏ: “Chuyện gì em cũng nghe anh, chỉ cần anh chịu giúp em cứu Sênh Sênh”.
Tưởng Duy Thành giơ tay ôm cả người cô từ phía sau.
Mặt anh áp vào tai cô. Bùi Hoan để mặc anh ôm. Tưởng Duy Thành định túm cánh tay cô để xem vết thương nhưng cô không cho: “Không sao cả, chỉ bị xước một chút”.
Tưởng Duy Thành ôm chặt cô vào lòng, Bùi Hoan bất động.
Anh cất giọng trầm trầm: “Tôi có thể như Hoa Thiệu Đình, chỉ cần em đối xử với tôi tốt một chút… chỉ một chút thôi, tôi sẽ làm bất cứ việc gì vì em”.
Bùi Hoan vẫn im lặng.
Tưởng Duy Thành cúi đầu định hôn cô. Cô giật mình, đứng bật dậy né tránh. Tưởng Duy Thành ôm eo cô, thuận thế kéo người cô xuống đất, giữ chặt hai tay cô.
Mặt đất vẫn còn mảnh vụn thủy tinh, Bùi Hoan vừa động đậy liền cảm thấy lưng nhói đau, làm cô không dám giãy giụa. Hai người nhìn nhau một lúc, Tưởng Duy Thành nhếch miệng cười lạnh lùng: “Có phải chỉ cần tôi cứu Sênh Sênh, việc gì em cũng nhận lời? Hay là em đê tiện đến mức… hôm nay bất kể là người hay là ma, chỉ cần giúp em là được?”. Anh thò tay vào trong váy cô: “Em hãy thực hiện nghĩa vụ của người vợ. Ngày mai tôi sẽ cho toàn thành phố biết em là Tưởng phu nhân, đảm bảo từ nay về sau không ai dám gây khó dễ cho em, em thấy thế nào?”.
Bùi Hoan đã bắt đầu sợ hãi, bất giác cuộn chặt bàn tay: “A Thành, em chỉ còn chút tự trọng cuối cùng…”. Cô nhìn anh, toàn thân run rẩy, cất giọng khô khốc: “Bỏ em ra… coi như em cầu xin anh…”.
Nghe câu này, Tưởng Duy Thành ngẩn ra một lúc. Cuối cùng anh ngồi dậy, kéo Bùi Hoan lên, phủi mảnh vỡ thủy tinh trên lưng cô, sau đó ôm cô vào lòng.
Anh cười khổ, áp mặt vào lưng cô: “Bùi Hoan, rốt cuộc em có lương tâm không?”.
Bùi Hoan nắm tay anh: “Em xin lỗi”.
Tối hôm đó, thành phố Mộc đổ cơn mưa lớn. Đến nửa đêm, mưa gió gào thét ngoài cửa sổ, gió thổi lá cây tạo thành âm thanh thê lương dị thường, khiến người ta không tài nào ngủ nổi.
Phòng ngủ chính ở tòa nhà phía nam rất yên tĩnh.
Tưởng Duy Thành ngồi bên mép giường đến nửa đêm, hút hết điều thuốc này đến điếu thuốc khác. Alice gọi cho anh mấy cuộc điện thoại. Hai người vốn hẹn gặp nhau, anh thay quần áo định đi ra ngoài, xe đã đậu sẵn dưới nhà, nhưng khi thấy trời mưa, anh liền quay lên. Anh nói với Alice h