Teya Salat
Trọn Kiếp Yêu

Trọn Kiếp Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323302

Bình chọn: 9.5.00/10/330 lượt.

ngập ngừng muốn nói, nhưng cuối cùng lại hỏi sang chuyện khác rồi rời đi.

Cố Lâm đứng yên suy tư một lúc, trong lòng quyết tâm làm rõ chuyện quá khứ của Hoa tiên sinh. Khi cô quay người đi về lối cửa chính, chợt phát hiện một người đứng cách đó hai mét.

“Ai đấy?” Cố Lâm giật mình. Nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi giữa cô và Trần Phong để người khác nghe thấy thì không hay lắm.

Người đó rất thẳng thắn, tiến lên hai bước tới chỗ có ánh sáng.

Nhìn thấy Tùy Viễn, Cố Lâm thở phào nhẹ nhõm: “Sao anh lại đứng ở đó?”.

Sắc mặt Tùy Viễn tương đối nặng nề, anh lôi Cố Lâm xềnh xệch. Cô giãy giụa, anh liền làm động tác suỵt.

Tới một góc, Tùy Viễn lên tiếng: “Cô điên rồi sao? Đừng bao giờ nhắc tới chuyện đó. Nếu có người tìm hiểu, kết cục sẽ… Cô biết rõ thủ đoạn của Hoa Thiệu Đình còn gì”.

Cố Lâm biết Tùy Viễn đã nghe thấy tất cả, nhưng vì đối phương là anh nên cô không cảm thấy lo lắng. Cố Lâm trấn tĩnh lại, nói nhỏ: “Tôi muốn làm rõ vấn đề. Tôi hầu hạ tiên sinh sáu năm nay, nhưng tiên sinh vẫn giấu tôi. Người đàn bà đó là ai? Tại sao chị ta vừa quay về, tiên sinh liền thay đổi hoàn toàn thái độ?”.

Tùy Viễn không thể giải thích, cuối cùng sốt ruột, trừng mắt với Cố Lâm: “Dù sao cũng không liên quan đến cô, cô đừng làm chuyện dại dột. Từ trước đến nay, Hoa Thiệu Đình chưa bao giờ thích cô”.

Cố Lâm ngẩn người, đưa mắt quan sát Tùy Viễn, trong lòng chợt ngộ ra một vấn đề.

Tùy Viễn luôn ngăn cản cô dò hỏi bí mật đó, vậy thì chỉ có hai khả năng, anh vì Hoa tiên sinh hoặc vì lo lắng cho cô. Nhưng bây giờ… Tùy Viễn cứ xoắn xuýt chuyện cô thích Hoa tiên sinh.

Vậy thì dễ hiểu hơn nhiều.

Sau khi thốt ra lời, Tùy Viễn có chút hối hận, liền đưa mắt đi chỗ khác. Dẫu sao anh cũng chỉ là một bác sĩ, không phải người trong giới giang hồ suốt ngày đề phòng, nghi kị, tính kế lẫn nhau như Kính Lan Hội.

Cố Lâm đã khôi phục tâm trạng. Sáu năm ở bên cạnh Hoa tiên sinh giúp cô rèn luyện được không ít bản lĩnh. Về mặt tâm tư, cô đấu không lại Hoa tiên sinh, còn giải quyết Tùy Viễn thì thừa sức.

Thế là cô tiến lại gần Tùy Viễn, nở nụ cười buồn bã: “Hoa tiên sinh chỉ coi tôi là thế thân của chị ta”.

Tùy Viễn mềm lòng, không biết nói gì để an ủi Cố Lâm, cuối cùng đặt tay lên vai cô: “Cố Lâm, thật ra Hoa Thiệu Đình cũng chẳng đáng sợ như vậy, lại đối xử với người của mình rất tốt. Chỉ cần cô có chừng mực, đừng động đến giới hạn của anh ta, anh ta sẽ không hại cô”.

Cố Lâm lắc đầu, quay người bước đi. Tùy Viễn lặng lẽ đi theo. Cố Lâm đột nhiên quay đầu, cười với anh: “Tôi không phải là Bùi Hoan, chẳng có người bảo vệ. Sau này, tôi mà khiến Hoa tiên sinh tức giận, kết cục chỉ có con đường chết”.

Ngọn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua.

Tùy Viễn cảm thấy nụ cười của Cố Lâm khiến anh đặc biệt xót xa.

Lan Phường là một thế giới tàn khốc. Bọn họ bước qua cánh cửa này, nhận được thứ mình muốn, nhưng từ đây phải tuân thủ quy luật sinh tồn của nơi này.

Vào giây phút đó, Tùy Viễn chợt có ý nghĩ, Cố Lâm chỉ là cô gái mười tám tuổi. Người khác ở độ tuổi này còn được bố mẹ nâng niu trong tay, còn cô đã cùng đám đàn ông vào sinh ra tử.

Tùy Viễn đột nhiên thấu hiểu tâm trạng của lão hồ ly kia, tâm trạng đối với người phụ nữ mình yêu. Muốn bảo vệ cô, che mưa chắn gió cho cô, muốn cô làm một cô gái nhỏ không phải va chạm với đời.

Vì vậy Tùy Viễn đã phạm một sai lầm lớn, mà mãi sau này anh mới hiểu, trái tim con người là căn bệnh khó chữa nhất trên thế gian.

Trống ngực đập thình thịch, anh cất cao giọng, nói với Cố Lâm: “Không sao, tôi sẽ giúp cô”.

Bùi Hoan đợi ba tối liên tiếp, Tưởng Duy Thành cuối cùng cũng lộ diện.

Tầm chạng vạng, thím Lâm chạy vào nói với cô: “Tối nay thiếu gia sẽ về nhà”.

Bùi Hoan “vâng” một tiếng, lên mạng tìm kiếm một hồi, cuối cùng in ra hai tờ thực đơn, ở trong bếp chuẩn bị mất hai tiếng đồng hồ.

Nữ chủ nhân ở tòa nhà phía nam lần đầu tiên đích thân xuống bếp, thức ăn bày đầy một bàn, khiến căn nhà lạnh lẽo bỗng trở nên có sức sống trong giây lát.

Thím Lâm lăng xăng bên cạnh, sắc mặt mừng rỡ. Bà lẩm bẩm: “Thế này mới gọi là nhà chứ. Thiếu phu nhân, thật ra đàn ông đều như nhau cả thôi, cô đừng giận dỗi thiếu gia rồi ngủ riêng. Khụ khụ… Nếu hai người có con, chắc chắn thiếu gia sẽ không ra ngoài”.

Tưởng Duy Thành đã xuất hiện ở cửa. Anh vốn kinh ngạc khi nhìn thấy bàn thức ăn, nhưng nghe câu nói của thím Lâm, ánh mắt anh liền tối sẫm.

Bùi Hoan vờ như không thấy, mỉm cười nói với anh: “Em không biết nấu cơm, vừa mới học làm mấy món. Nếu anh không muốn ăn, bảo thím Lâm gọi đầu bếp nấu”.

Tưởng Duy Thành và Bùi Hoan dù sao cũng đã kết hôn sáu năm, anh đương nhiên biết cô chẳng rành việc nấu nướng.

Nhưng Tưởng Duy Thành chỉ nhìn chằm chằm đống đồ ăn có màu sắc đáng ngờ rồi chẳng nói chẳng rằng ngồi xuống ăn cơm.

Bùi Hoan lặng lẽ cùng anh ăn tối. Thím Lâm cảm động đến sắp khóc, lập tức lui ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai người.

Ăn một lúc, Tưởng Duy Thành không còn bộ dạng công tử nho nhã thường ngày mà và từng miếng cơm lớn. Bùi Hoan cố cất giọng bình thản: “Anh vội làm gì chứ?”.

Tưởng Duy Thành không ngẩng đầu