
mặt sang một bên, cất giọng lạnh lùng: “Mau bỏ tay ra”.
Đạo diễn Trình nhả khói vào mặt cô: “Cô đã ở đây rồi thì đừng bướng bỉnh nữa. gương mặt xinh đẹp thế này, tôi không nỡ động đến. Cô cũng đanh đá thật, được cái Phúc gia thích loại gái hoang dã. Chỉ cần hôm nay cô phục tùng ngoan ngoãn nghe lời, chúng tôi sẽ không làm cô bị thương. Ngày mai thả cô về đóng phim, chúng tôi sẽ không để lại vết tích khiến người khác nhận ra.
Đạo diễn Trình vừa nói vừa sờ soạng từ mặt Bùi Hoan xuống dưới. Cô lập tức hất tay hắn, lùi lại phía sau hai bước. Sau lưng có người thúc mũi súng vào cô.
Đạo diễn Trình nhìn chằm chằm Bùi Hoan, đột nhiên thay đổi thái độ: “Con khốn này trừng mắt với ai hả?”
Nói xong, hắn liền vung tay đánh Bùi Hoan, mạnh đến mức cô ngã xuống đất.
Đám đàn ông ở đằng sau cười ha hả. Đạo diễn Trình hít một hơi thuốc, cúi xuống nhìn Bùi Hoan: “Con đĩ này! Chẳng phải hôm đó mày có bản lĩnh lắm hay sao?”. Hắn cầm điếu xì gà ngồi xổm xuống, siết cổ Bùi Hoan ép cô ngẩng đầu rồi nghiến răng nhắc nhở: “Tôi nói cho cô biết, người ở đây chơi rất ác. Cô mà không chịu phối hợp sau này không thể ra ngoài gặp thiên hạ cũng đừng trách”.
Kể từ lúc bị bắt cóc, Bùi Hoan không nói một lời, cũng không tỏ ra sợ hãi hay xúc động, thậm chí cô còn chẳng nhìn hắn.
Đạo diễn Trình tức đến mức định cầm điếu xì gà gí vào mặt cô, thuộc hạ ở bên cạnh vội nhắc nhở: “Phúc gia vẫn chưa gặp cô ta”.
Đạo diễn Trình đành dừng động tác, nhưng hắn vẫn vung tay tát Bùi Hoan cho hả giận. Khóe miệng Bùi Hoan rỉ máu, cô vừa giơ tay lên lau liền bị đối phương kéo thắt lưng đứng đậy. Mấy người đàn ông nở nụ cười xấu xa, một bàn tay thô lỗ bóp eo cô rồi thò vào trong áo.
Bùi Hoan cảm thấy vị tanh ở miệng. Đám người buồn nôn này khiến dạ dày của cô vô cùng khó chịu. Cô túm lấy cổ tay đang xâm phạm kia vặn ngược, rồi lại đạp ngã đạo diễn Trình như ngày hôm đó.
Đám đàn ông đều ngây ra, nhìn chằm chằm người ở dưới đất quên cả phản ứng.
“Chúng mày còn đứng đó làm gì? Mau lôi lên gác cho tao! Con đĩ này, hôm nay không chơi chết mày, ông không phải họ Trình.”
Bùi Hoan bị bịt mắt, hai tay bị trói chặt. Có người kéo tóc cô, ép cô đi vào một căn phòng. Bên trong hình như có người, khói thuốc lá nồng nặc khiến cô không thở nổi, nhưng cô vẫn cắn răng không lên tiếng.
Đám đàn ông cười khùng khục. Bùi Hoan bị đánh đến mức ù tai, không nghe rõ bọn chúng nói gì. Ở giây tiếp theo, cô bị chúng ném lên giường.
Một kẻ mở miệng bình phẩm cô, càng nói càng bỉ ổi. Nghe qua ngữ khí. Bùi Hoan đoán là ông già tầm năm sáu mươi tuổi, nếu không nhầm thì chính là Phúc gia.
Vào thời khắc này, tay Bùi Hoan vẫn bị trói chặt. Cô bắt đầu khâm phục bản thân có thể giữ bình tĩnh. Cô từ từ thả lỏng ngón tay tìm đến chỗ thắt nút sợi dây thừng. Cô phải cố gắng nhẫn nhịn. Gần hai mươi năm đầu cuộc đời, cô sống không lo nghĩ, không ưu phiền nên bây giờ phải hoàn trả, mỗi bước đi chỉ có thể một mình gánh chịu.
Bùi Hoan biết có lẽ bản thân sẽ chết. Cô nghiến răng ép mình tập trung nghĩ một điều, kiểu gì cô cũng phải thoát khỏi nơi này, không chỉ vì bản thân cô mà còn vì con gái.
Dù cố gắng không nghĩ ngợi lung tung, nhưng cuối cùng trong đầu vẫn xuất hiện hình bóng của Hoa Thiệu Đình. Cô rất nhớ anh. Cô nghĩ, nếu là Hoa tiên sinh thì dù tàn nhẫn và ác độc đến mức nào, anh cũng không nỡ dẫn cô tham dự bữa cơm đó.
Bùi Hoan từng đóng rất nhiều phim, diễn qua vô số kết cục đã định trước, nhưng mỗi lần nhớ tới Hoa Thiệu Đình, cô mới hiểu thế nào là phim ảnh, thế nào là cuộc đời.
Yêu và hận của con người trên thế gian này đâu thể vẹn toàn.
Anh yêu thương chiều chuộng cô đến mức mọi người đều ngưỡng mộ, nhưng cuối cùng cô lại rơi vào tình cảnh bị đám súc sinh giày vò.
Phúc gia nở nụ cười dâm đãng, tựa hồ rất hài lòng về Bùi Hoan: “Con bé này khá hơn con bé lần trước chú dẫn đến đây. Loại này chơi mới thú vị, chỉ hơi gầy một chút… Những ngôi sao nữ vì muốn xinh đẹp trước ống kính mà không cần mạng sống. Con bé Yến Dung gì đó còn hít “bột” để giảm cân”.
Vừa nói, Phúc gia vừa kéo áo Bùi Hoan: “Chú mau đi lấy máy ảnh, chụp vài tấm hình làm kỷ niệm, để sau này cô ta ra ngoài nhớ chú ý miệng lưỡi”.
Bùi Hoan hít một hơi sâu, cố gắng nhẫn nhịn. Cô vẫn động cổ tay, từ từ tháo nút thắt. Hoa Thiệu Đình không cho cô dính đến việc của bang hội nhưng Bùi Hoan từ nhỏ không nghe lời. Anh vì muốn dỗ cô nên dạy cô cách thoát khỏi sợi dây trói. Sau đó, Bùi Hoan học thành thạo, không ngờ cũng có ngày dùng đến.
Khi tay cô thoát khỏi sự trói buộc, Phúc gia đã cởi áo trên người cô. Bùi Hoan tập trung đoán vị trí của ông ta. Sau đó, cô đột nhiên giật miếng vải che mắt rồi dùng sợi dây vòng qua cổ người ở phía đối diện.
Phúc gia có thân hình mập mạp, tóc muối tiêu, gương mặt không mấy già nua. Không ngờ Bùi Hoan bị trói vẫn có thể