
“Thật xin lỗi… Là ta không đúng…. Ngươi đừng tức giận,
đừng khóc nữa….. Lòng ta thực đau………….”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cốc cốc cốc! Cốc cốc cốc!
“Có ai không? Hàn Vũ Tường anh ở đâu? Nếu ở trong đó
thì mau mở cửa a!”
Hàn Vũ Tường bị tiếng gõ cửa đánh thức, hơi choáng
váng không biết đây là thế nào? Kể từ khi tới tử đường Tơ Lụa, mộng lại càng
thường xuyên, càng ngày càng rõ ràng, ngay cả chuyện xưa trong mộng cũng kết
nối liên tục không biến đổi mờ ảo nữa, hơn nữa cũng phải thừa nhận chính mình
càng ngày càng tham ngủ, chẳng lẽ là báo trước điều gì, còn là vốn cũng không nên
tới đây?
Hàn Vũ Tường sau đó đứng dậy mở cửa, nhìn thấy Hồ Khả
Nhan một thân trang phục ngắn màu đỏ cờ đứng ngoài cửa. “Là cô?” Hàn Vũ Tường
có chút mờ mịt.
“Thế nào? Không hoan nghênh?” Hồ Khả Nhan nửa miệng
cười giỡn trả lời.
Bước vào trong, cô nhàn nhã ngồi lên thành ghế, nói:
“Bộ phim này sẽ rất nhanh tạo nên một làn sóng khuấy động, chúng ta làm chung
với nhau trong đoàn cũng đã lâu như vậy rồi, vẫn là cảm thấy anh rất buồn
phiền, ưu uất, không được vui vẻ, chúng ta là hữu duyên tương thức (có
duyên gặp gỡ), tại sao không thể trở thành bạn bè tương tri nhỉ?
Nói ra phiền não của anh đi, có lẽ trong lòng sẽ thoải mái hơn phần nào.”
“Chính là từ nhỏ thân thể có chút yếu, thường mệt mỏi
mà thôi, không có gì đáng ngại, bất quá dọc đường còn khiến mọi người vướng
không ít phiền toái, trước phải cám ơn quan tâm của mọi người.” Hàn Vũ Tường có
chút khách sáo, đối với Hồ Khả Nhan không mời mà tới có bao nhiêu không vui.
“Là lời không nên nói, nói rồi anh đừng tức giận, dọc
đường anh cũng không nói mấy câu với chúng tôi, tính tình lộ ra có chút ngạo,
đối với bất kì chuyện gì luôn hiện ra dáng vẻ đạm mạc không quan tâm, còn đối
với lời đồn đại của mọi người liên quan tới sa mạc này lại đặc biệt chú ý, cá
nhân tôi cảm thấy thế giới của anh rất thần bí, rất khiến cho người ta suy nghĩ
mà không ra.” Hồ Khả Nhan đối với lời diễn khách sáo mới vừa rồi của Hàn Vũ
Tường cũng có chút chút ít tức giận.
Hồ Khả Nhan cô vốn là một kẻ muốn gió có gió, muốn
nước chảy chiều nào liền theo chiều ấy, đâu chịu nổi bực mình tên diễn viên
lãnh đạm này, đối với chính mình không hề để ý cũng chỉ duy có một Hàn Vũ Tường
này, những người khác bất kể có mục đích gì cũng đều vạn phần lấy lòng mình,
chưa từng ai dám so ngạo với cô, vậy mà lúc này lại có kẻ thờ ơ với chính mình,
song ở sâu trong nội tâm ngoại trừ bất mãn, càng nhiều hơn vạn phần là bị hấp
dẫn.
Không nói cũng biết con người ai chả có tính tò mò,
càng thần bí lại càng muốn đi tìm rõ đến tột cùng, vạch trần bí mật, còn có
loại người có bản tính gọi là chinh phục, càng không có được càng phải vắt óc
mà lấy bằng được thì thôi! Hơn nữa dù nam hay nữ chỉ cần càng có khí chất, càng
cá tính thì không phải càng tạo cho kẻ khác phải chú ý sao? Huống chi tự thân
dung mạo của Hàn Vũ Tường đã là một điểm chói sáng! Nếu nói có cô gái nào không
để mắt tới trên người Hàn Vũ Tường hẳn quá mức dối trá, mặc dù có thiểu số
người cảm thấy không đáng giá, cũng có hiện tượng không ưa tính cao ngạo kia,
nhưng là mỗi người một sở thích, dù ngươi không thích cũng có người khác thích,
chỉ cần là Hồ Khả Nhan có hứng thú đều sẽ không buông tay.
“Cô nói rất đúng, cũng cám ơn cô đã cảnh báo vậy,
song, nếu bây giờ muốn tôi thay đổi tính tình đoán chừng là có chút khó khăn,
dù sao cũng đã hơn hai mươi năm, thêm nữa, tôi cảm thấy tự tôi hiểu mình, biết
chính mình trong lòng suy nghĩ muốn gì, theo đuổi thứ gì, như vậy không phải đã
đủ rồi sao? Mỗi người đều có mục đích khác nhau cùng phương thức biểu đạt tình
cảm khác nhau, tôi bây giờ không nhất thiết phải làm cho tất cả mọi người hiểu
tâm tư của mình.” Hàn Vũ Tường không buồn không vui, nhàn nhạt trả lời.
Hồi lâu sau, Hồ Khả Nhan mới chậm rãi mở miệng nói:
“Em cũng không phải tới nói anh không tốt, có thể…. anh có chút hiểu lầm, em
chẳng qua là…. chỉ là muốn giúp anh hòa nhập với mọi người, nói cho em biết anh
làm sao, có lẽ em có thể giúp anh tìm ra biện pháp, hóa giải ưu phiền trong
lòng anh, để anh có thể thoải mái sống khoáng đạt hơn một chút, đối với anh như
vậy cũng có chỗ tốt cho thân thể……. Thật ra thì, trước kia em từng tiếp xúc qua
tác phẩm của anh…… lúc ấy liền bị cái hồn trong bức ảnh đấy, vô tâm vô thức bị
hấp dẫn thực sâu…… từ lúc ấy vẫn luôn muốn tìm cơ hội quen biết anh…… Ách, nói
đơn giản, em giống như yêu anh, chính mình cũng cảm thấy rất không thể tin
……..” Hồ Khả Nhan lời nói có chút không mạch lạc giải thích, cũng chính là qua
lời nói ngập ngừng này, nói ra nội tâm đã giấu ở trong lòng thực lâu, nhất thời
cảm thấy thoải mái không ít.
Đúng lúc đó, người phục vụ đứng bên ngoài nhẹ gõ lên
cánh cửa phòng nãy giờ chưa hề đóng, cũng lễ phép hỏi thăm: “Tiên sinh, bữa
sáng của hai người đã chuẩn bị tốt, xin hỏi ngài muốn xuống lầu vào đại sảnh
ăn, hay là muốn đem đồ vào phòng riêng thưởng thức?” Cái tên phục vụ này trong
mắt Hồ Khả Nhan thực rất không biết thời điểm!
Ánh mặt trời vừa