
hoang phí thanh xuân quý báu.”
Có người nhặt một quyển nhật ký bị học sinh 12 vứt bỏ lên, gió hạ thổi qua, thổi bay lớp bụi trên mặt đất.
Trên đó có viết: thanh xuân tươi đẹp nhất đời tôi, là dồn ra từ những quyển sách dày cộm này.
—-[ năm tháng cao trung mua vui trong khổ'>
“Yêu a, rốt cục nghỉ rồi!”
Lương Khuê vác hai cái cặp như trục lăn lúa ngồi sau xe đạp cười to, Tô Nham phía trước ra sức đạp xe lên dốc, oán giận nói:“ Xăm lốp phía sau bị cậu đè xẹp lép rồi biết không hả ……” Khi Tô Nham từ nhà dì Từ trở về, Lương Khuê cũng vừa tắm xong.
Mái tóc của Lương Khuê ướt đẫm dán vào gương mặt, cầm cây lau nhà nhanh nhẹn dọn dẹp toilet vừa dùng xong. Thấy Tô Nham đã về liền nói:“Toilet nhà cậu thực sạch sẽ như chưa bao giờ dùng qua khiến tớ cũng ngại làm dơ nữa.”
Tô Nham nghĩ thầm đúng là chưa bao giờ dùng qua……
“Cậu lau vài cái là được rồi, thay quần áo đến nhà dì Từ ăn cơm với tớ nào.”
“Được rồi.” Lương Khuê lập tức làm nhanh.
Khi hai người từ trường về sắc trời còn sớm, Tô Nham nhân tiện mua một ít thịt cá. Lúc này qua trù nghệ của dì Từ, món ăn trên bàn rất phong phú, hơn nữa hơn phân nửa trong đó đều là vị cay.
“Tô Nham, dì Từ là bảo mẫu sao?” lúc Lương Khuê lần đầu tiên nghe tên dì Từ, nghĩ đến đầu tiên chính là bảo mẫu. Cha mẹ Tô Nham không ở bên cạnh, y lại đến trường không có thời gian nấu cơm, như vậy ăn ké nhà dì Từ cũng là bình thường.
Tô Nham lắc đầu: “Không phải, hỏi gì mà hỏi nhiều vậy, có đồ cho cậu ăn là đủ rồi.”
Tô Nham đã dặn dì Từ đừng nói chuyện bán rau, đừng nói hai người rốt cuộc có quan hệ gì.
Lương Khuê ngồi nửa ngày trong nhà dì Từ cũng nhìn không ra nguyên cớ, nhưng nhìn ra dì Từ là một người phụ nữ tốt bụng, rất để tâm đến Tô Nham. Là loại ở chung lâu, thuận theo tự nhiên chăm sóc y luôn.
Hai người ăn sạch trơn cả một bàn món ăn, chỉ còn lại vài miếng rau. Dì Từ không khỏi cười nói:“Con trai tuổi này ăn nhiều thật, dì lớn tuổi hiện tại ăn cơm cũng không được bao nhiêu.”
“Là tay nghề dì Từ tốt, ở căn tin trường học cũng không ăn nhiều được thế này đâu ạ.” Lương Khuê vỗ mông ngựa qua một cái, thấy dì Từ vui mừng vội vàng thừa nước đục thả câu:“Nghỉ hè con sẽ ở nhà Tô Nham chơi, đại khái sẽ thường xuyên đến chỗ dì ăn cơm. Đến lúc đó dì cũng đừng ghét bỏ con nghen.”
“Ai nha, con muốn ở nhà Tiểu Nham? Cũng tốt, Tiểu Nham một mình rất nhàm chán, có bạn ở bên cạnh cũng tốt. Muốn ăn giờ cơm con cứ qua.”
“Cám ơn dì Từ .” Lương Khuê cười đắc ý, giơ một chữ ‘V’ thắng lợi về phía Tô Nham.
Tô Nham nghiêng qua liếc hắn, nói với dì Từ: “ Dì nghỉ ngơi sớm một chút đi, chúng con đi về trước.”
Được nghỉ hè, cả người như chợt buông lỏng. Tô Nham nằm trên ghế sa lon trong phòng lười biếng thở dài, trong đầu cân nhắc nên đi Vân Nam? đi gặp Thư Kế Nghiệp? Hay trông tiệm đây?
Kỳ thật đến hè tháng bảy, dịch SARS đã từ từ giảm bớt. Vắc-xin phòng bệnh được nghiên cứu chế tạo ra để khống chế, đến tháng tám sẽ không xuất hiện ca tử vong nào. Nghỉ hè ra vùng ngoài chơi cũng không phải không được, nhưng Lương Khuê _ cái thứ kẹo da trâu này thì làm sao? Đuổi là đuổi không đi, nếu mang theo Lương Khuê, Tô Nham nhiều lắm chỉ đi Vân Nam du lịch, tuyệt đối sẽ không lộ việc làm ăn của mình ra. Cũng không phải cảm thấy đây là bí mật, mà do đời trước y căn bản chưa từng làm những chuyện này. Lương Khuê tiếp xúc càng nhiều, ảnh hưởng càng rộng thay đổi càng lớn.
Tô Nham nằm sấp suy nghĩ mãi, cũng nhanh chóng rơi vào giấc ngủ, bên tai quanh quẩn tiếng nhạc quen thuộc trong trò chơi cùng tiếng bàn phím lạch cạch đánh cấp tốc.
Lương Khuê quét xong một phó bản, liền thấy Tô Nham đang ngủ.
Lương Khuê treo trò chơi, lập tức cầm ví đi ra khỏi nhà.
Nửa giờ sau Lương Khuê mang theo một đống đồ ăn vặt trở về. Trước đó hắn đã cảm thấy trong nhà này thiếu cái gì giờ mới ngẫm ra _ thiếu đồ ăn vặt! thức ăn dự trữ trong nhà cư nhiên chỉ có nước để uống, mấy thứ khác cái gì cũng không có, cả tủ lạnh cũng không mở.
Lương Khuê nhanh nhẹn mở tủ lạnh đem sữa chua, kem ly, đồ dùng mùa hè bỏ hết vào tủ lạnh, còn có một đống sủi cảo, hoành thánh, bánh bao đông lạnh để dự trữ ăn khuya.
Sáng hôm sau Tô Nham phát hiện thức ăn dự trữ trong nhà tăng lên cũng chẳng nói gì, cầm một túi sủi cảo đông lạnh ném vào trong nồi nấu bữa sáng, cùng Lương Khuê mỗi người ăn một chén liền trở lại trường.
Quy củ xưa nay, hai người bọn họ phải trở về giúp phê sửa bài thi.
“Tô Nham, Tô Nham, bên này!” Từ Vệ từ xa chạy tới phía Tô Nham, Tô Nham thoáng nhìn cô gái đi theo sau hắn, lại nhìn Từ Vệ mặt mày hớn hở, thầm nghĩ thằng thứ hai muôn đời này rốt cục ôm được mỹ nhân về .
Từ Vệ vui vẻ đập bả vai Tô Nham, tư thế người – anh – em – tốt – của – tôi :“Hắc hắc, tiểu tử cậu đi sửa bài thi hả?”
“Ừ.”
“Giữa trưa mời cậu ăn cơm được chứ?”
“Vô sự hiến ân cần.” Tô Nham tránh né Từ Vệ, Từ Vệ hình như vừa hoàn thành bài huấn luyện buổi sáng xong, quần áo cũng chưa thay, một thân mồ hôi hôi chết người.
“Tiểu tử mi miệng tiện, cái gì ân cần không ân cần. Anh đây chỉ muốn cảm tạ mi, biết không?” Từ Vệ khiêu mi khẽ nói, Tô Nham nói thẳng:“Anh ph