Snack's 1967
Trọng Sinh Chi Đại Giới

Trọng Sinh Chi Đại Giới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327572

Bình chọn: 7.5.00/10/757 lượt.

ốc nữa, cứ theo sát như vậy. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào đống bao tải cao như những núi nhỏ, sắc trời càng ngày càng sáng, hắn rốt cuộc biết trong đó đều là rau dưa.

Xe ba bánh motor nhỏ rất mạnh, tuy lung la lung lay rất dọa người nhưng cuối cùng vẫn an toàn chạy tới chợ rau. Tô Nham không phải tới sớm nhất, thậm chí tính ra là đã muộn.

Xe ba bánh chỉ có thể đứng ở nhà xe cố định ngoài chợ, xe thì đỗ vào được rồi nhưng những rau dưa này phải đem đến hàng rau, lộ trình tương đối xa.

Tô Nham nói với ông cụ trông coi nhà xe:“Cụ ơi, giúp cháu coi xe một chút, cháu dỡ hàng trước.”

“A, cháu mau lên, ông nhìn.” Cụ già một bên súc miệng một bên trả lời.

Tô Nham cẩn thận tháo dây, dỡ xuống hai bao rau dưa to, một tay kẹp một túi bước nhanh đi vào trong chợ. Lương Khuê ngừng xe, tiến vào chợ. Bên trong phi thường náo nhiệt, phần lớn là lái buôn lên hàng dỡ hàng, nhao nhao ồn ào làm người ta vô cùng phiền lòng, nhưng lại có một loại cảm giác nói không nên lời. Góc độ như vậy, Lương Khuê lần đầu tiên chứng kiến.

Tô Nham tháo hai túi rau dưa, đều tự phân ra một phần mang lên hàng rau. Cân điện tử, máy tính, hộp tiền lẻ, ghế, bản ghi chép, đều được đặt lên, chuẩn bị xong những thứ này, dì Từ từ cổng chợ rau đi tới. Tô Nham vội nói:“Dì Từ coi đi, con tiếp tục dỡ hàng.”

“Tiểu Nham con nghỉ ngơi một chút đi, con bề bộn cả buổi sáng, dì đi dỡ hàng.”

“Con nghỉ hè có thể giúp, sao lại để dì Từ vất vả chứ.” Tô Nham mỉm cười.

Dì Từ không lay chuyển được đành phải nói:“Con tranh thủ ăn bánh mì và trứng gà trước , chút nữa nguội rồi sẽ ăn không ngon đâu.”

“Dạ.” Tô Nham đôi mắt sáng ngời, cầm bánh mì đang ăn dở và trứng gà luộc bước tới hướng nhà xe, ngoạm ngụm lớn ăn sạch bữa sáng, Tô Nham tiếp tục dỡ hàng, xe ba bánh quá tải chậm rãi nhẹ dần. Tầng dưới chót là từng thùng hoa quả đóng gói gọn gàng.

Tô Nham đầu tiên ôm hai thùng, cắn răng xuyên qua chợ rau, đưa hoa quả vào hàng.

Một thùng hoa quả nặng hơn nhiều so với một túi, trong xe Tô Nham tổng cộng có tám thùng. Chờ Tô Nham chậm rãi chuyển xong, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi.

Tô Nham đi trong đám người, kéo vạt áo T-shirt lên không thèm để ý lau mồ hôi trên mặt. Lúc này đã hơn bảy giờ, khách hàng ra mua thức ăn tăng lên nhanh chóng, chợ rau càng thêm ầm ĩ.

Tô Nham dựa vào hàng rau của mình, vuốt vuốt hai quả cà chua trong tay, tung hứng qua lại như làm xiếc, vừa chơi vừa lớn tiếng thét to:“Bán rau đây! Bán rau đây! Cà ớt dưa leo cà chua đậu cô-ve tươi ngon đây!”

Dì Từ vội vàng tiếp một vị khách hàng, nghe Tô Nham thét to không khỏi cười y:“Con thì chơi vui rồi, trước kia muốn con rao to con không vui. Giờ không cần rao, con lại càng muốn rao.”

Tô Nham ha ha cười:“Con đang luyện cuống họng.” Ban đầu cảm thấy thẹn thùng, hôm nay thành niềm vui thú bất chợt. Con người không cách nào dễ dàng thay đổi cuộc sống, nhưng có thể thay đổi tâm tình của mình.

Nụ cười nhàn nhạt trên môi Tô Nham, cuống họng trong trẻo réo vang trong chợ rau hỗn loạn, cứ như dòng nước mát, dễ dàng bị nhấn dìm. Nhưng khi cẩn thận lắng nghe, cẩn thận tìm kiếm, tiếng rao nọ sẽ một lần lại một lần quanh quẩn trong tai, tựa như dư âm còn văng vẳng bên tai.

Bán rau đây…… Bán rau đây……

Thanh âm này vòng đi vòng lại xuất hiện trong tai Lương Khuê. Hắn cứ đứng trong đám người nhộn nhịp, hắn thấy được Tô Nham nhưng Tô Nham nhìn không thấy hắn.

Hắn không biết tại sao phải xúc động theo tới, càng không biết vì sao lại núp một bên ? Vì sao không đi nói chuyện với Tô Nham ?

Hắn cứ đứng nhìn như vậy, không nói lời nào mà cũng chẳng rời đi.

Nhìn Tô Nham đem cà chua biểu diễn xiếc thành thục, nhìn y khẽ cười tiếp đãi khách hàng, nhìn y nghiêm túc kiểm tra tiền thật tiền giả, nhìn y nhanh nhẹn nhấn máy tính, nhìn ngón tay y thon dài, nắm bút, viết vào quyển sổ xinh đẹp “Nham Nham, con nói coi Lương Khuê đứng đực ra ở đó làm gì vậy?”

Tô Nham ngạc nhiên ngẩng đầu,“Cái gì?”

“Nhìn bên cạnh.”

Tô Nham quay đầu lại, đưa mắt nhìn bốn phía, trong sóng người chen chúc, Lương Khuê thật sự như hạc giữa bầy gà, mặc dù hắn hình như đang tận lực nhấn chìm mình trong biển người, nhưng vẫn chạy không khỏi cặp mắt của Tô Nham.

Lương Khuê chú ý tới tầm mắt Tô Nham, lập tức xấu hổ một chút, xoa đầu chậm rãi bước tới, hai tay đút vào túi quần, bộ dáng tản mạn vẻ mặt như chẳng thèm để ý.

Tô Nham không nói chuyện, tùy tiện để Lương Khuê đứng bên cạnh. Y tiếp tục làm việc chào hỏi các khách hàng.

Ngược lại dì Từ vừa tiếp vừa nhiệt tình cười nói:“Ai nha thật là Lương Khuê a, sáng sớm trên đường thấy con cỡi xe đạp chạy vèo qua, dì còn tưởng mình hoa mắt. Sao con chạy tới chợ rau vậy, ăn sáng chưa?”

Lương Khuê rề rà chạy đến sau bàn rau, đứng kế bên Tô Nham, nghe vậy vội vàng cười nói:“Sáng sớm con vừa xuống xe lửa về, thấy hai người người tới người đưa, con hiếu kỳ, nên theo tới nhìn coi.” khi nói hắn chú ý nhìn Tô Nham, thấy Tô Nham rất bình tĩnh, lại nói:“Tô Nham, cậu muốn làm thêm sao không nói với tớ, tớ cũng có thể giúp mà.”

“Giúp cái gì? Giúp tớ giới thiệu việc làm tốt hả?” Tô Nham cười hắn.

Lương Khuê lắc đầu