XtGem Forum catalog
Trọng Tử

Trọng Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210653

Bình chọn: 9.5.00/10/1065 lượt.

vẻ mặt đầy xấu hổ.

Lam lão Chưởng giáo thấy có chút thú vị, cười hỏi: “Đứa trẻ này là ai vậy?’

Mẫn Vân Trung vội trả lời: “Đây là đệ tử của Hộ giáo Trọng Hoa.”

Mấy năm trước, việc Lạc Âm Phàm thu nhận đồ đệ đã lan truyền khắp nói, Lam lão Chưởng giáo nghe thế kinh ngạc: “Thì ra đây là là đệ tử xuất sắc của Trọng Hoa Tôn giả ư?”

“Đúng là con bé.” Mẫn Vân Trung quay mặt nói: “Trọng Tử, con còn không mau tới bái kiến Lam Chưởng giáo!”

Trọng Tử lúc này mới phản ứng lại, đi nhanh trên tuyết, tiến lên thi lễ, cung kính hỏi han.

“Con nhớ phải cẩn thận một chút, cánh đồng tuyết này nhìn qua thì không có gì, nhưng đi trên nó phải chú ý từng bước một, rất nhiều đứa trẻ đi trên cánh đồng tuyết này đều nếm qua không ít mệt mỏi đó. Thằng bé Tuyết Lăng năm đó cũng…” Nói đến đây, khuôn mặt Lam lão Chưởng giáo vốn hiền lành bỗng nhiên trầm hẳn xuống, chuyển sang vẻ xấu hổ, sau một lúc lâu mới thở dài : “Thôi, nghiệp chướng kia làm mất mặt cả Thiên Sơn, nói tới nó làm gì nữa.”

Mọi người nghe vậy, đều biết lão Chưởng giáo đang nói tới ai, cũng không hỏi gì nữa.

Trọng Tử nhanh chóng hiểu ra, thấy không khí chùng xuống, vì thế bèn đổi đề tài: “Con đã nghe sư phụ nói nhiều tới cảnh tuyết Thiên Sơn, hôm nay được tận mắt nhìn thấy mới biết là có thật, con nhìn đến ngẩn cả người, không chú ý nên bị ngã khiến Chưởng lão phải chê cười rồi.”

Lam lão Chưởng giáo gật đầu, sắc mặt có chút buồn bã: “Đã nhiều năm rồi Tôn giả không tới nơi này, nhớ lại năm đó người có giao tình rất tốt với Tuyết Lăng.”

Trọng Tử nói: “Sư phụ con vẫn thường hay nhắc đến Lam Chưởng giáo, chỉ là người chưa có thời gian rảnh để đến đây thăm người, thật đấy ạ.”

Một cuộn vải gấm rộng khoảng ba trượng sắc màu rực rỡ từ giữa không trung phóng xuống trải dài ra, tạo thành một con đường lớn, nối thẳng đến ngôi đền xa xa phía trước, ánh lên màu tuyết trắng hết sức bắt mắt. Mọi người bước trên tấm vải gấm mà đi tới đó, sau đó đệ tử hai phái chính thức thi lễ với nhau, Lam lão Chưởng giáo cùng với Mẫn Vân Trung đi đến Thiên điện dùng trà, các đệ tử Thiên Sơn nghe lệnh đưa đệ tử phái Nam Hoa đi đến các phòng dành cho khách để thu xếp đồ đạc.

Trọng Tử vừa đi vừa nghe giới thiệu, thì ra dãy núi dài này được gọi là dãy Bạch Mang, chia ra làm năm đỉnh, chính điện nằm trên đỉnh cao nhất thuộc dãy núi chính được gọi là Lăng Hư Phong, nơi dành cho khách là Lạc Mai Lĩnh.

* Núi Bắc/Bạch Mang, tên đất thời xưa, nay ở tỉnh Hà Nam (Trung Quốc).

Nguyệt Kiều - thủ tọa đệ tử của phái Thiên Sơn là người phụ trách tiếp đãi khách, dáng vẻ cũng được xem là cao lớn, mang một nét tài ba xuất chúng. Khi nhìn thấy Trọng Tử dung mạo xinh đẹp như tiên nữ thì y không khỏi ngơ ngẩn, đối đãi với nàng vô cùng ân cần, chu đáo, y để cho hai gã đệ tử tiếp đón những người khác, còn tự mình thì dẫn Tần Kha cùng bốn vị khách đi vào trong sân, dàn xếp phòng ốc cho mọi người, khách khí nói vài câu, ánh mắt lại nhìn về phía Trọng Tử ở bên cạnh: “Thiên Sơn lạnh hơn so với bên ngoài, sợ rằng sư muội sẽ không quen?”

Đa tạ sư huynh đã quan tâm.” Trọng Tử nói lời cảm tạ, thật lòng khen ngợi cảnh sắc nơi đây: “Muội thấy phong cảnh ở đây đẹp lắm.”

“Cánh đồng tuyết bên kia còn đẹp hơn, nếu có thời gian huynh dẫn sư muội đi xem.”

“Chuyện này… sao có thể làm phiền sư huynh được chứ.”

“Vừa mới đến nên tạm nghỉ ngơi trước, có lẽ tối nay sẽ có thư của Tôn giả.” Tần Kha ngắt lời Trọng Tử, thản nhiên nói tiếp: “Hôm khác hãy cùng Nguyệt sư huynh nói chuyện tiếp.”

Trọng Tử nghe nói sư phụ có thể sẽ gửi thư đến lại càng không muốn đi cùng Nguyệt Kiều.

Nguyệt Kiều vốn đang thất vọng, bỗng nhiên Tư Mã Diệu Nguyên ở bên cạnh bước lên, cười tươi như hoa: “Nguyệt sư huynh, cánh đồng tuyết bên kia thực sự có cảnh sắc đẹp lắm sao?”

Đã nghe nói nàng là cửu công chúa của nhân gian từ lâu, thân phận tôn quý, diện mạo cũng xuất chúng, Nguyệt Kiều ‘thụ sủng nhược kinh’, vội hỏi: “Nếu sư muội không chê, sau này ta sẽ dẫn muội đi tham quan ngắm cảnh một phen.”

Thấy Tần Kha cũng không mở miệng, Tư Mã Diệu Nguyên tức giận đến nỗi không biết trút vào đâu, mặt hết trắng rồi lại đỏ lên, tươi cười càng ngọt ngào hơn: “Vậy làm phiền sư huynh.”

Sau khi dàn xếp phòng ở ổn thỏa, quả nhiên Nguyệt Kiều đã dẫn Tư Mã Diệu Nguyên ra ngoài, Văn Linh Chi đối với mọi chuyện bên cạnh nhìn như không thấy, lẳng lặng bước vào phòng đóng cửa nghỉ ngơi, bên ngoài chỉ còn lại Tần Kha và Trọng Tử.

Tần Kha nói: “Đại hội tiên môn lần này, chỉ sợ ma tộc sẽ đến náo loạn, Tôn giả đã dặn dò không thể để cho muội chạy loạn khắp nơi được.”

Thì ra là sư phụ vẫn luôn quan tâm đến nàng. Trọng Tử vui sướng, lại nhớ tới chuyện ngã sấp trước mặt mọi người lúc nãy không khỏi đỏ mặt nói lời cảm tạ.

“Muội muốn đi xem cảnh tuyết không?”

“Nhưng nếu sư phụ truyền tin đến…”

…………

Thanh kiến màu lam tao nhã mang theo hai người lướt qua những bông tuyết rơi lả tả trên cánh đồng tuyết trắng mịt mùng, khắp nơi chỉ thấy tuyết và tuyết, có khi lại thấy thỏ tuyết, cáo tuyết, chim ưng tuyết cùng với linh thú, linh cầm đi lại, bay lượn khắp nơi.

Trọng T