
về chị ấy như thế nào.
Nhìn Lam Kỳ trầm mặc Thiệu Tử Vũ lại mở miệng.
"Để chị em ở chỗ anh trai anh đi, nếu có một ngày cô ấy khôi phục trí nhớ, muốn thế nào là quyết định của cô ấy, em sẽ không cho chị em là người yếu đuối, chút chuyện như vậy cũng không chịu được?"
"Làm sao có thể.” Lam Kỳ liếc anh một cái, chị gái già là một nữ cường nhân, nếu chuyện này xảy ra trên người cô bị chị ấy biết được, có thể đã sớm nghĩ ra biện pháp thích hợp rồi.
"Vậy liền không cần nghĩ nữa, chị em đối phó với anh trai anh đúng là một bộ, cô ấy không có khả năng sẽ để cho bản thân chịu thiệt, nếu như thật sự bị thiệt cô ấy cũng sẽ nghĩ cách đòi lại."
"Đúng vậy."
Lam Kỳ gật đầu, cô quá hiểu chị gái già, phương pháp đối phó với Thiệu Tử Mục của chị gái già từ nhỏ đến lớn có thể đóng thành một bộ sách dạy tiểu học, chị gái già chịu thiệt? Loại chuyện này rất không có khả năng.
"Vậy cũng đừng suy nghĩ nữa, thuận theo tự nhiên đi."
"Ừ"
Trong nháy mắt trong lòng Lam Kỳ thoải mái hơn, mọi buồn phiền trong lòng giống như lập tức tan thành mây khói.
"Thiệu ngốc” Lam Kỳ cười hì hì lại gần ôm cánh tay của anh, anh làm sao có thể khéo hiểu lòng người như vậy chứ.
Nhìn động tác thân mật của cô, đôi mắt Thiệu Tử Vũ dịu dàng khẽ cười.
Lúc hai người trở lại biệt thự trời đã tối hẳn rồi.
"Tiểu Lý muốn cùng chúng tôi vào nhà ăn cơm không?” Lúc xuống xe Lam Kỳ hỏi, Tiểu Lý hẳn là còn chưa ăn cơm chiều, vừa vặn có thể cùng nhau ăn cơm, nhưng mà không biết Thiệu ngốc làm có được hay không.
"Không cần, tôi trở về bộ đội ăn."
Tiểu Lý cười gượng, trước kia ở bộ đội chỉ một mình thủ trưởng thì không có gì, hiện tại sao cậu có thể không biết xấu hổ làm phiền thế giới hai người bọn họ, nếu cậu không thức thời rời đi, khẳng định sẽ bị ánh mắt của thủ trưởng trừng cho không nuốt nổi cơm.
"Thủ trưởng, ngày mai khi nào đến đón anh?"
Trước khi đi Tiểu Lý hỏi, vết thương trên tay thủ trưởng cần phải thay băng mỗi ngày, nhưng mà khả năng thủ trưởng sẽ không dậy sớm như thế, nhất là lúc ở cùng phu nhân..”
Thiệu Tử Vũ suy nghĩ một chút.
"Ngày mai tôi gọi điện thoại cho cậu."
"Dạ được."
Sau khi Tiểu Lý lái xe đi, Lam Kỳ nhìn Thiệu Tử Vũ.
"Thiệu ngốc, anh có thể nấu cơm không?” Vừa rồi cô nên thừa dịp Tiểu Lý còn ở mà hỏi, nếu không thể làm bọn hỏ có thể ra ngoài ăn, tay anh không tiện, còn cô đối với khả năng nấu nướng của mình không có hcút lòng tin, có thể ăn được hay không đều là vấn đề.
Thiệu Tử Vũ cũng không trả lời là lôi kéo cô đi vào biệt thự.
"Vào nhà.” Cô gái nhỏ đến bây giờ còn không có phát hiện, cho tới bây giờ anh đều không trông cậy vào việc cô có thể nấu cơm cho anh ăn.
"Ừ"
Lam Kỳ đi Thiệu Tử Vũ vào trong biệt thự, đột nhiên phát hiện trong phòng khách có thêm một cái bàn ăn, ghết dựa, nhưng mà những chỗ khác vẫn trống không, cô nhớ lại chuyện đồ dùng nội thất bị đưa trở về nên mới như thế này liền không thoải mái.
"Thiệu ngốc, anh đã sớm làm xong cơm rồi?”
Lam Kỳ vui vẻ chạy đến trên bàn cơm, lấy cái lồng bàn phía trên ra, cô ngửi được một trận mùi thơm, có món ớt xanh xào thịt cô thích, nấm hương xào, gà xé phay, còn có canh bào ngư, sau đó ánh mắt của cô rơi vào trên đĩa thức ăn màu xanh, đó là rau trộn dưa chuột.
Dưa chuột! Món cô thích nhất.
Cô lập tức cầm đũa gấp một miếng dưa chuột bỏ vào miệng.
"Thiệu ngốc, dưa chuột anh làm ăn rất ngon.” Cô vừa nói vừa cười....Cười giống như tên trộm.
Động tác cầm tô của Thiệu Tử Vũ cứng ngắt một chút, rất nhanh khôi phục sắc mặt, cầm một tô cơm từ phòng bếp đi ra.
"Mau ăn."
"Ừ" Lam Kỳ gật đầu trên ghế bắt đầu ăn cơm, cô vừa ăn vừa nhìn Thiệu Tử Vũ bên cạnh, Thiệu ngốc quả nhiên là một cái cọc gỗ, cô nói như vậy mà một chút phản ứng anh cũng không có.
Dưa chuột, dưa chuột anh làm......Ha ha.
"Bé con, thích ăn thì ăn nhiều một chút.” Thiệu Tử Vũ bắt đầu gắp dưa chuột bỏ vào trong chén của cô, trong chén nhỏ nhất thời chất đầy dưa chuột.
Lam Kỳ cau mày, sau đó buồn khổ.
"Quá nhiều, em ăn không hết.” Thiệu ngốc cũng không phải không biết cô thích ăn thịt sẽ không ngồi không, cô nói cô thích dưa chuột chỉ là muốn trêu chọc anh.
Thiệu Tử Vũ nhìn cô một cái.
"Không có việc gì, ăn nhiều sẽ thành thói quen, em sẽ thích ăn, mùi vị cũng không tệ."
"Ách” Lam Kỳ hết chỗ nói rồi, đều trách bản thân miệng thối, nói cái gì thích ăn dưa chuột, hiện tại ăn không hết, xứng đáng, miễn cưỡng ăn vài miếng dưa chuệt cô bắt đầu kháng nghị.
"Em muốn ăn thịt.” Thiệu ngốc đáng ghét, sao còn gắp dưa chuột bỏ vào chén cô, nhiều như vậy cô ăn không hết.
"Một hồi cho em ăn."
“Ách. . ."
Lam Kỳ sụ mặt bắt đồng chấp nhận ăn dưa chuột, chán ghét, tại sao anh không ăn, toàn gắp bỏ vào chén cô.
Không có biện pháp tự làm tự chịu bắt đầu ăn dưa chuột, thật ra Thiệu ngốc làm dưa chuột mùi vị không tệ, chỉ là cô không thích ăn rau xanh.
Thật vất vả đem đồ ăn trong chén ăn xong, Lam Kỳ lập tức tránh đi, cô chán ghét ăn dưa chuột, hiện tại một bụng cô đều là dưa chuột.
Ăn cơm Lam Kỳ nằm trên ghế sô pha nghĩ chuyện, Thiệu Tử Vũ dọn dẹp phòng bếp.
"Thiệu ngốc, em tới đây.” Nghe được tiếng nước Lam