
o tìm đến mình, không phải là tự tìm phiền phức cho mình hay sao.
"Ừ, nếu như vậy, em tự mình cẩn thận một chút, sớm về nhà."
"Ừ, cứ như vậy đi, em muốn nghỉ ngơi rồi."
"Ừ, ngủ ngon."
"Đợi chút." Lúc Lý Hạo chuẩn bị cúp máy Lam Kỳ đột nhiên mở miệng.
"Thế nào?" Lý Hạo hỏi.
"Em muốn hỏi anh có còn yêu chị Lam Vũ không?” Lam Kỳ hỏi, vẻ mặt cùng phản ứng của Lý Hạo cực kỳ lạnh nhạt, từ lúc chị gái già gặp chuyện không may đến bây giờ, hắn giống như chưa từng lo lắng, cô cũng không đóan ra, cuối cùng là hắn ta đang nghĩ cái gì, mỗi lần cô cùng cha mẹ già nói chuyện, nói là, có người cá tính liền không thích đem chuyện nói ra, toàn thích giấu trong lòng, cô không xác định Lý Hạo có phải là loại người như vậy hay không.
Bên kia trầm mặc một chút.
"Anh rất lo lắng cho cô ấy.”
Giọng điệu cực kỳ kiên định làm cho Lam Kỳ yên tâm lại bất an một hồi, cái này có tính là lần đầu tiên Lý Hạo biển hiện sự quan tâm với chị gái già trước mặt cô hay không? Nếu như vậy chứng minh hắn vẫn còn thích chị gái già, vậy bây giờ tình huống không phải càng phức tạp, đau đầu hơn sao.
"Vì sao đột nhiên lại hỏi như vậy?” Bên kia điện thoại Lý Hạo lên tiếng.
"Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến chị ấy.” Lam Kỳ cảm thấy tình huống hiện tại chuyện của chị gái già không cần nói cho ai biết hết, đó chính là một trái bomb oanh tạc rất nhiều người.
"Yên tâm cô ấy sẽ không có chuyện gì.” Bên kia điện thoại giọng nói Lý Hạo cực kỳ chắc chắn.
"Ừ" Lam Kỳ gật đầu, chị gái già có thể nói là không có chuyện gì cũng là có chuyện.
"Cứ như vậy, ngủ ngon.” Lam Kỳ không muốn nói chuyện tiếp với hắn ta.
"Ừ, về nhà thì nói cho anh biết qua gặp em."
"Ừ, gặp lại."
Cúp điện thoại Lam Kỳ nằm trên ghế sô pha suy nghĩ....Nếu hiện tại cô cũng giống như chị gái già bị mất trí nhớ thì thật tốt, không cần đối mặt với nhiều phiền não như vậy, Thiệu ngốc còn phải chăm sóc cô, nói không chừng sẽ giống như chị gái già và anh trai anh, nhịn không được liền cái kia......
Thiệu Tử Vũ từ trong phòng bếp đi ra liền thấy Lam Kỳ nằm trên ghế sô pha vẻ mặt đang say sưa.
"Bé con, điện thoại của ai mà vui vẻ như vậy?”
"Anh rể em.” Lam Kỳ vứt điện thoại di động lên ghế sô pha, sững sờ nhìn Thiệu ngốc, nhìn bộ dáng đẹp trai của anh, trong lòng ngứa, ăn cơm xong có phải nên đi tắm rồi hay không?
"Bé con, anh nói rồi, cách xa hắn ta một chút.” Thiệu Tử Vũ lại dặn, như thế nào cô lại không nghe, nếu Lý Hạo đối với cô có ý đồ anh nên làm gì bây giờ.
"Em biết, em không qua lại gần gũi với anh ta, là anh ta gọi điện thoại cho em.” Cô mới không có ngốc như vậy thân cận cùng Lý Hạo, cô sẽ bảo vệ tốt bản thân.
"Ừ, nhớ là tốt rồi."
Thiệu Tử Vũ ngồi xuống bên cạnh Lam Kỳ, ôm cô vào lòng.
Lam Kỳ ở trong lòng anh ngọ nguậy một chút, lấy ngón tay chỉ chỉ ngực anh.
"Thiệu ngốc, ăn cơm xong có phải anh nên đi tắm hay không?” Động tác của anh không thể chậm như vậy, đều đã hơn 8 giờ rồi.
Thiệu Tử Vũ cười khẽ nhìn cô.
"Thời gian vẫn còn sớm, tắm rửa làm gì, anh lại không gấp đi ngủ.” Hôm nay bé con thật kỳ lạ, nghĩ mọi cách quyến rũ anh.
"Cái gì sớm, anh là bệnh nhân cần phải đi nghỉ ngơi sớm có biết hay không.” Lam Kỳ nhắc nhở anh, anh không đi tắm thì cô làm sao bây giờ.
"Hình như là nên tắm," Thiệu Tử Vũ gật đầu.
Lam Kỳ vui vẻ, nụ cười mới đến khóe miệng bị lời nói của Thiệu Tử Vũ làm cho gương mặt cô lại suy sụp.
"Nhưng mà anh nhớ ra rồi, bác sĩ nói vết thương của anh không nên đụng nước.” Nét mặt anh cực kỳ nghiêm túc.
"Nhưng ngày hôm qua anh cũng tắm rửa mà.” Lam Kỳ cao giọng, bác sĩ trong bộ đội là bác sĩ gì chứ, chuyện cần chú ý đều để sau đó mới nói.
"Cho nên hôm nay anh quyết định nghe theo lời bác sĩ.” Thiệu Tử Vũ cười.
Lam Kỳ níu lấy quần áo trước ngực anh muốn phát điên.
"Anh đi tắm đi.” Cô cọ cọ trong ngực anh, nếu không thừa lúc anh tắm rửa lơi lỏng phòng bị, cô đâu phải là đối thủ của anh, làm sao có thể cường anh. (Khụ khụ, chị Lam à, kiềm chế, kiềm chế một chút)
"Vì cái gì? Hôm nay bé con hình như cực kỳ quan tâm anh có tắm rửa hay không.” Thiệu Tử Vũ rất không thể giải thích hỏi.
"Dĩ nhiên quan tâm, tắm có lợi cho máu huyết tuần hoàn trong thân thể, anh không tắm miệng vết thương sẽ rất lâu lành, qua hai ngày nữa em liền phải về nhà, một mình anh ở đây em lo lắng."
"Như thế nào qua hai ngày nữa phải về nhà?” Ánh mắt Thiệu Tử Vũ cứng lại.
"Ừ, em lấy cớ đi công tác nên mới rời nhà vài ngày, qua hai ngày nữa em phải trở về nếu không thì cha mẹ già sẽ chạy đến thành phố S giết em.” Lam Kỳ cực kỳ uể oải, cho nên cô mới gấp, thời gian của cô không nhiều lắm.
Thiệu Tử Vũ hôn một cái trên mặt cô rồi cười.
"Ừ, vậy anh đi tắm, chờ anh."
"Ừ, nhanh đi."
Lam Kỳ giãy giụa từ trên người anh nhảy xuống, đẩy anh một cái, nhanh đi nhanh đi.
"Ừ"
Thiệu Tử Vũ cười đi lên lầu, bước chân anh càng lên cao thì nụ cười anh lại càng lớn.
Chờ Thiệu Tử Vũ vừa lên lầu, Lam Kỳ bắt đầu tính toán thời gian, đoán chừng không sai biệt lắm cô mới chạy lên lầu, đi tới phòng ngủ cô vội vã lấy ra bộ đồ ngủ kia, hoàn hảo, vừa rồi cô có dự định trước nên đã tắm rửa thơm tho