XtGem Forum catalog
Trúc Mã Không Thanh Mai

Trúc Mã Không Thanh Mai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322260

Bình chọn: 8.5.00/10/226 lượt.

a

Niên xuất hiện trước mặt nàng, đầu tiên là làm cho nàng thấy ta lãnh

khốc mà sợ hãi, sau đó giả làm công chúa buộc nàng rút lui… Chỉ tiếc,

thời gian ở nhân gian thật chẳng đáng tiền, thời hạn một tháng lại trôi

qua quá nhanh. Mà nàng, thủy chung vẫn không lên tiếng giữ hắn lại.”

“Tại sao hắn lại không nói cho ta biết?” Nước mắt ta đã rơi đầy mặt. “Hắn rõ ràng có thể nói thẳng với ta! Ta…”

Hoài Lý thong thả ngắt lời ta: “Nếu hắn nói ra, nàng sẽ giữ hắn lại sao? Mà

sở dĩ nàng giữ hắn lại, là xuất phát vì thương hại, hay là không thể

không làm?”

Ta chấn động.

Ánh mắt Hoài Lý trong suốt vô

hạn, sáng lên, phảng phất như có thể nhìn thấu ta: “Nàng không biết lòng mình, hay là nói, nàng căn bản không dám thừa nhận tình cảm của mình.

Đúng vậy, Tô Hạnh thực chất đối với nàng luôn ngoan ngoãn phục tùng,

nhưng hắn không thể vứt bỏ tự trọng của mình, ngay lúc nàng luôn miệng

nói phải gả cho một nam nhân khác, nếu như hắn mở miệng nói ra sự thật,

giống như là đang khẩn cầu nàng yêu hắn. Nàng cảm thấy nếu đổi lại là

nàng, sẽ nói ra sao?”

Ta nắm chặt tay mình, dùng sức như vậy, nên đầu móng tay đều đâm sâu vào trong thịt. Nhưng ta không cảm thấy đau,

bởi vì giờ này khắc này, tim ta so với thân thể còn thống khổ hơn ngàn

lần, vạn lần!

“Cho nên…” Hoài Lý xoa xoa đầu ta, dùng ngữ khí

thật ôn nhu nói “Nàng đã bỏ lỡ cơ hội cứu hắn. Hướng đại tiểu thư, nàng

đã bỏ lỡ.”

Ta nhảy từ trên người hắn xuống, quỳ rạp xuống đất,

sau đó hai tay tự ôm lấy mình, không ngừng run rẩy. Thanh âm của Hoài Lý rõ ràng ôn nhu như vậy, lại có thể nói ra những lời tàn khốc như vậy.

Hắn vẫn yên lặng mà nhìn ta như vậy, tựa như nhìn một kẻ đáng thương. Nhưng sâu trong mắt lại lóe ra điều gì đó vô cùng phức tạp, những điều đó

xoay tròn lại rồi chìm sâu xuống, làm hắn càng trở nên lãnh khốc hơn,

đồng thời đột nhiên cũng làm ta bừng tỉnh. Ta nắm chặt tay, gượng đứng dậy.

Hắn nhíu mày, có chút giật mình, vừa định mở miệng, ta đã nhào tới ôm chặt cánh tay hắn, cuống quít nói: “Cho ta thêm một cơ hội nữa!”

“Hả?”

“Cho ta thêm một cơ

hội, một lần, chỉ cần một lần nữa thôi! Để ta lựa chọn lại một lần nữa

có được không? Để ta bắt đầu sửa sai có được không?”

Hắn lạnh lùng nhìn ta: “Nàng dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ cho nàng một cơ hội nữa? Lại dựa vào cái gì mà có cơ hội sửa sai?”

Ta không bị ngữ điệu lạnh như băng như sương của hắn dọa, kiên trì nói:

“Ta biết là có! Nhất định có! Nếu không, nước đã đổ đi khó mà hốt lại,

bụi đã bay đi không thể trở về, nếu đã hoàn toàn vô vọng, ngươi cất công đến nơi này chẳng lẽ chỉ để nhìn ta thống khổ như thế nào sau khi biết

sự thật sao?”

Hắn yên lặng nhìn ta nửa này mới chậm rãi nói: “Có lẽ ta thật sự muốn nhìn nàng thống khổ nên mới tới đây.”

Tim ta đập mạnh một cái, nhưng vẫn lắc lắc đầu, cố chấp nói: “Ta không tin! Ngươi đã làm chuyện nhàm chán một lần, nên đã liên lụy một mạng người

chết oan, ngươi sẽ không làm chuyện nhàm chán lần thứ hai! Sẽ không!”

Hoài Lý bật ra một tiếng cười nhạo: “Nàng cảm thấy nàng hiểu ta lắm sao?”

Ta nhìn chằm chằm vào mắt hắn, từng chữ từng chữ nói: “Tuy ta và ngươi ở

chung không lâu, từ đầu tới cuối ngươi lại còn dối gạt ta, có điều, ta

cảm giác được, ngươi là người tốt.”

Hắn giận tái mặt: “Ta không phải người.”

Ta lập tức sửa lại: “Vậy thì là tiên tốt.” Lại nắm chặt tay hắn thêm vài

phần: “Ngươi nhổ Hoàn Linh Thảo lên, là hành động vô tâm nhưng đã làm

hại tới mạng người, nếu đổi lại là thần tiên khác, chết thì đã chết,

thiên hạ không lúc nào là không có người chết, chỉ là một mạng người thì đã sao chứ? Thế nhưng ngươi lại áy náy, chẳng những áy náy lại còn tìm

cách sửa sai. Cho nên mới có cái gọi là một tháng cơ hội.” Nói tới đây

ta khổ sở cúi đầu, nức nở nói: “Thế nhưng, thật không may, ngươi và Tiểu Bạch lại gặp phải một kẻ ngu ngốc như ta, ta ngu ngốc nên đã không để

ý, vô tình bỏ lỡ cơ hội cứu người mà ngươi đã mất nhiều công sức như vậy mới có được. Thực xin lỗi! Ta biết ta sai rồi, cho nên, tuy rằng như

vậy là làm khó dễ ngươi, có điều, xin ngươi một lần nữa có được không?

Xin cho ta một cơ hội nữa. Lúc này đây, ta cam đoan! Ta cam đoan tuyệt

đối sẽ không lãng phí, tuyệt không do dự, tuyệt không thất bại.”

Hoài Lý nhìn ta thật lâu, lâu đến nỗi ta sắp sửa tuyệt vọng, nhưng lại ra

sức tự nhủ với chính mình, chưa tới thời khắc cuối cùng tuyệt đối không

thể từ bỏ. Ta nợ Tiểu Bạch nhiều như vậy, lại sơ suất hại hắn mất một

lần cơ hội trở về nhân gian. Nếu như người Tiểu Bạch chọn lúc đó không

phải là ta, mà là Tô bá bá, Tô bá mẫu, hay là người thân nào khác, tin

chắc rằng những người đó đều sẽ giữ hắn lại. Chỉ có ta, ta ngu ngốc ích

kỷ lại tự cho là mình đúng mới có thể mơ mơ màng màng, hồ đồ như vậy.

Hắn là Tiểu Bạch mà! [ '>

Là Tiểu Bạch sớm chiều ở bên ta chín năm, đã được kết duyên với ta trước khi ta sinh ra!

Là Tiểu Bạch chẳng ngại yêu cầu của ta hoang đường nhàm chán như thế nào đều cố gắng giúp ta thực hiện!

Là Tiểu Bạch dù biết rõ nếu như ta không yêu hắn, hồn hắn sẽ quay lại địa phủ, nhưn