ếp nhận, không thể suy nghĩ được gì.
Hắn nói hắn là Tán Tiên, tên gọi Hoài Lý, rất thích đi du ngoạn khắp nơi.
Một ngày nọ đi đến Thiên Sơn Tuyết Phong, gặp một thiếu niên ngồi bên
cạnh một tảng đá, vì thế hắn đến bắt chuyện, ai ngờ vô luận hắn đùa như
thế nào, thiếu niên cũng không nói một lời.
Hắn chưa bao giờ bị
con người xem nhẹ như vậy, càng quyết tâm muốn làm cho thiếu niên mở
miệng. Bởi vậy, khi hắn phát hiện ánh mắt của thiếu niên dừng trên một
bụi cỏ nhỏ, hắn nhổ nhánh cỏ đó lên, cười nói: “Ngươi muốn thứ này phải
không? Vậy năn nỉ ta đi.”
Nhất thời sắc mặt thiếu niên đại biến.
Mà càng không ngờ tới chính là, ngọn cỏ kia khi mọc trên mặt đất thì
xanh mượt, vừa mới rời khỏi đất liền lập tức héo rũ.
Nguyên lai đó là Hoàn Linh Thảo trong truyền thuyết, mười sáu năm mới nở hoa, hoa chỉ có một đóa, có thể giải bách độc.
Thiếu niên trúng độc, đây là tia hy vọng cuối cùng.
Lại bị bóp chết bởi hành động ngả ngớn của hắn.
Thế là giải dược đã không còn. Tô Hạnh chết.
Hoài Lý thở dài: “Cả đời ta làm xằng làm bậy vô số, chỉ duy lần này, làm ta
hối hận nhất…” Hắn còn chưa nói xong, hai tay ta đã vòng sau gáy hắn, ôm cổ hắn, hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, khóe môi nhếch lên cười nói: “Hướng đại tiểu thư, ta biết nàng rất thích ta, nhưng cũng không cần phải…” Lời
còn chưa dứt, ta đã mở miệng cắn một phát trên cổ hắn.
Ta đã dùng sức mà cắn như vậy, thế nên đầu lưỡi lập tức cảm giác được vị ngọt.
Rốt cuộc hắn ý thức được ta không phải đang đùa, vội vàng đẩy ta ra, nhưng
ta muốn cắn chết hắn, giá nào cũng không chịu nhả ra. Hoài Lý đẩy ra vài lần, không giãy dụa nữa, cũng không đẩy nữa, ngoan ngoãn đứng yên ở đó, đưa một bàn tay lên xoa xoa đầu ta, chậm rãi nói ba chữ: “Thực xin
lỗi…”
Ta nức nở, rốt cuộc cũng không kiềm chế được run rẩy.
Bảo ta làm thế nào có thể chấp nhận sự thật như vậy?
Một vị thần tiên hết sức nhàm chán lại vô ý vô tứ.
Cũng không biết tại sao lại gây ra sự việc hết sức nghiêm trọng.
Quan trọng nhất là, Tiểu Bạch của ta vì thế mà chết đi!
“Của ta” hai chữ một khi một khi hiện ra thì không thể bình tĩnh trở lại.
Đúng vậy, Tiểu Bạch là của ta. Từ nhỏ tới lớn, tất cả mọi người đều
biết, chính hắn cũng biết, thực tế là ta cũng biết, chỉ là chưa từng
thừa nhận qua.
Ta là người nhát gan, yếu đuối, lại ích kỷ, bởi
vậy, rõ ràng có những chuyện bất tri bất giác đã thay đổi theo thời
gian, trồng xuống đất, nảy mầm rồi nở hoa, nhưng ta vẫn cố chấp như
trước, không chịu đối mặt.
Ta… thích Tiểu Bạch.
Mười sáu năm trong đời, trừ phụ thân ra, không có người nam nhân nào quan trọng hơn so với hắn.
Chẳng qua là ta quá ngu dốt, rõ ràng là cái ta thích, lại sợ mọi người chê
cười, sợ chính mình bị tổn thương, nên làm ra vẻ chán ghét và không cần, ta nghĩ như vậy là an toàn, là cân bằng, thế nhưng không biết rằng cuối cùng có một ngày ta sẽ mất đi hắn.
Ta sẽ mất đi Tiểu Bạch.
Ta, mất đi Tiểu Bạch.
Thật nguyện ý đổi toàn bộ bốc đồng và tùy tiện để quay về những ngày trước kia.
Nếu ta trở lại là Hướng Ti Vũ khi xưa, ta nhất định, nhất định phải hiểu
tâm ý người khác hơn, nhất định, nhất định phải đối xử tốt với Tiểu Bạch hơn, sẽ không ghen tị, không ghét việc hắn thông minh hơn ta, không
vênh mặt hất hàm sai khiến hắn, không lên cơn thất thường bắt nạt hắn.
Nếu ta biết thời gian ở cùng hắn lại ngắn ngủi như vậy, nếu ta biết hắn
cuối cùng sẽ rời bỏ ta mà đi, ta nhất định, nhất định sẽ hết sức trân
trọng.
Thực xin lỗi… Thực xin lỗi, xin lỗi Tiểu Bạch.
Ta nhả răng ra, ôm Hoài Lý, khóc không thành tiếng.
Hoài Lý vỗ nhẹ lưng ta, trong lời trấn an có tiếng thở dài sâu kín: “Con
người sau khi mất đi mới biết quý trọng… điều này thật không tốt, đúng
không?”
Hắn rõ ràng là đang an ủi ta, nhưng ta nghe xong lời này lại càng bi thương.
“Ta tự biết mình lỗ mãng, lầm hại tính mạng của Tô Hạnh, vì cố ý bồi thường nên đã cũng bằng hữu quỷ sai đánh cược, nếu như trên đời có sức mạnh to lớn nào có thể giữ hắn lại, như vậy hắn có thể không chết, hồi sinh.
Thế nhưng, kỳ hạn chỉ có một tháng.”
Ta chấn động mạnh, ngẩng đầu lên từ trong lòng hắn.
Hoài Lý cười cười với ta, trong dáng cười có chút hiu quạnh: “Hắn là nhân
loại đặc biệt nhất mà ta từng gặp, ta thực muốn biết, đối với hắn mà nói điều vướng bận nhất, luyến tiếc nhất là gì. Vì thế ta vẫn đi theo hắn,
phát hiện sau khi hắn trở lại nhân gian, chuyện đầu tiên chính là đi tìm nàng.”
Ta nhớ tới lúc ta mới rời khỏi Phượng Hoàng sơn trang
không bao lâu, đụng phải Tiểu Bạch ngay trên đường, lúc ấy ta cứ tưởng
là tình cờ gặp thôi, hóa ra là hắn đặc biệt đến tìm ta.
“Có điều
không nghĩ tới…” Hoài Lý vừa cười, vừa nhẹ nhàng đùa cợt: “Hắn còn chưa
nói với người việc cải tử hồi sinh, trước đó nàng đã nói nguyện vọng của mình với hắn – nàng muốn gả cho Liễu Họa Niên.”
Mặt ta nóng lên, dường như sự xấu hổ và hối hận lại bóp nghẹn tim ta, đau đến cùng cực.
“Hắn vốn có thể nói, nhưng lại không nói gì cả, cứ thế cùng nàng lên đường.
Song ta lại không thể khoanh tay đứng nhìn, quyết định giả làm Liễu Họ