
hời gian hẹn là buổi sáng ngày mai.
Dáng dấp Hải quy Nữ quả nhiên khá tốt, trắng trẻo nõn nà, tết tóc đuôi ngựa, mặc chính là quần áo thể thao, nhìn qua như cô nương nhà bên cạnh. Người thật sự có khí thế, tựa như Tiểu Huệ
vừa nhìn thấy Hải Quy Nữ, đã cảm thấy người này khẳng định hợp với bản
thân.
Hải Quy Nữ gọi Kim Lệ Toa, cô ấy nở nụ cười: "Thực xin lỗi, vốn là ngày mai gặp, nhưng mà tôi tạm thời nhận được thông báo, công ty phái tôi đi công tác. Vài ngày kế tiếp có thể đều không ở G thị, cho
nên tôi muốn tới xem một chút, nếu như hai bên đều thấy thích hợp, hôm
nay tôi liền chuyển vào."
Ừm, giọng nói thân thiết, không có cả
vú lấp miệng em. Tiểu Huệ lại hỏi cô một vài vấn đề cơ bản, đương nhiên
những chuyện này trước đó đã biết rồi. Sở dĩ hỏi lại, chỉ là muốn tán
gẫu với Kim Lệ Toa nhiều hơn, thông qua quan sát ánh mắt, vẻ mặt biến
hóa của cô ấy để phán đoán tính cách của cô ấy.
Dầu gì là một
giáo sư, Tiểu Huệ vẫn có một chút năng lực phân biệt, dĩ nhiên trừ cái
loại người trước mặt một bộ sau lưng một bộ như Đồng Tiếu Tiếu.
Thời điểm Quả Táo trở về, rốt cuộc cũng thở một hơi thật dài, nhớ tới ánh
mắt hung thần ác sát của đạo diễn, cậu ấy thật lòng cảm giác mình sẽ
nhất định phải giảm thọ nhiều hơn mười năm. Cậu ấy chỉnh lại gọng kính
trên sống mũi, mỉm cười: cũng may tôi đã có chiêu ứng phó rồi.
Cậu ấy vừa mới về đến nhà liền nhìn thấy hai cô gái khuân đồ, một bóng lưng nhìn thật giống chủ cho thuê nhà - Tiểu Huệ , một người khác là. . . . . .
Quả Táo Quân chạy lên, nịnh hót đối với Tiểu Huệ, nói: "Tôi
tới giúp cô nhé." Lúc nói lời này, ánh mắt gian xảo nhìn cô gái bên cạnh chủ cho thuê nhà một cái. Chính là một cái này, cậu ấy trợn tròn mắt.
“Phịch” một tiếng, không biết từ lúc nào cái va li trong tay cậu ấy hung hăng
nện xuống lưng bàn chân của mình. Sau khi cái va li hạ xuống vài giây,
Quả Táo mới phản ứng được, sau đó khàn cả giọng mà kinh ngạc kêu lên: "A ——"
Kim Lệ Toa có chút khinh bỉ nhìn cậu ấy một cái, mặt lạnh nói: "Nhiều năm như vậy không thấy, anh vẫn hấp tấp như vậy."
Người ngoài cuộc là Tiểu Huệ hoàn toàn kinh hãi: thế giới này nhỏ như thế à,
thuê phòng ốc cũng có thể thuê quen biết đến già. Rất dễ nhận thấy Kim
Lệ Toa biết Quả Táo, hơn nữa quan hệ còn không ít, cho nên hai người xa
cách đã nhiều năm, còn có thể nhớ rõ tính tình đặc biệt của đối phương.
Kim Lệ Toa bình tĩnh ôm lấy cái va li mà Quả Táo làm rơi, nói với Tiểu Huệ: "Chúng ta lên đi."
Quả Táo càng trợn tròn mắt hơn, tay của cậu ấy vẫn còn duy trì động tác ôm
cái va li, mà ánh mắt cố định ở vẻ mặt vừa mới nhìn thấy Kim Lệ Toa. Lúc này, cậu ấy thật lòng muốn đào cái động vùi mình rồi, còn tốt hơn đợi
khi đi vào đối mặt với cô gái kia.
Kim Lệ Toa, đó là cô gái cậu
ấy theo đuổi đã nhiều năm, cũng là cô gái mà thời điểm cậu ấy sắp đuổi
kịp lại tạm thời bỏ quên sau đó cô ấy tức giận nên đã chạy ra nước
ngoài. Quả Táo Quân ngửa mặt lên trời, thở dài: thế giới, tại sao mày
lại nhỏ như vậy! Chẳng lẽ lần này tôi lại muốn vừa mới lâm trận đã bỏ
chạy sao? Người đàn ông tận đây, cũng quá đáng thương đi!
Tiểu
Huệ giữ lại cho Quả Táo một cánh cửa, sau khi đi vào, cô rất tích cực
trợ giúp Kim Lệ Toa cùng nhau thu xếp đồ đạc, sau đó thuận miệng hỏi:
"Cô biết Quả Táo à?"
Kim Lệ Toa nghi hoặc: "Quả Táo? Cô nói Tạ Hoa Thành?"
Thì ra là Quả Táo Quân vốn tên là Tạ Hoa Thành, đây cũng là lần đầu tiên
Tiểu Huệ nghe được. Vẫn luôn là Quả Táo, gọi là Quả Táo.
Kim Lệ Toa giống như là nghĩ tới điều gì: "Quả Táo. . . . . . Anh ấy căn bản còn nhớ rõ à, thật là hiếm thấy."
Tiểu Huệ cẩu huyết đánh hơi được một tia tư vị gian tình, thật ra thì cô rất muốn tái thâm nhập hỏi đến cùng là giữa hai người bọn họ xảy ra chuyện
gì, chỉ là nghĩ tới còn nhiều thời gian, cho nên cũng không vội vã tra
hỏi.
Kim Lệ Toa và Quả Táo —— nữ: ấn tượng đầu tiên là khốc, xuất sắc, độc lập, hơi chút kiểu như nữ cường nhân; mà Quả Táo: cậu ấy làm
thợ trang điểm, tinh tế tỉ mỉ, tinh xảo, nói thông tục một chút là có
chút hơi giống các mẹ ——quái dị phối hợp này vẫn còn rất đặc sắc.
Đồ đạc sắp xếp lại không sai biệt lắm, Tiểu Huệ lại nhận được một cú điện
thoại, càng quái dị chính là, điện thoại là Quả Táo gọi tới.
Tiểu Huệ nhếch miệng cười, cô đưa di động cho Kim Lệ Toa nhìn, hỏi: "Cô nhận không?"
Kim Lệ Toa cũng không ngại ngùng, nhận lấy rồi ấn nút nghe.
Chỉ nghe thấy đầu kia, Quả Táo nhỏ giọng nói: "Tiểu Huệ, đợi sau khi cô ấy
ngủ thì cô gọi điện thoại cho tôi hoặc là gởi tin nhắn bảo tôi một cái,
sau đó nhớ chớ đóng cửa, còn có còn có, chớ cùng cô ấy nói bây giờ tôi
làm công việc gì, còn có còn có. . . . . ."
Kim Lệ Toa bình tĩnh mở miệng: "Còn có cái gì? Tôi nghe."
Đầu bên kia điện thoại di động nhất thời không có âm thanh, cũng không
truyền đến tiếng “tút tút”. Kim Lệ Toa cau mày: "Tạ Hoa Thành, anh
trưởng thành một chút có được hay không, chuyện của hai chúng ta đã qua
lâu rồi, anh vẫn còn sợ tôi như vậy sao? Hơn nữa, đầu năm nay, chuyện ly hôn đều rất bình thường, anh với tôi ngay cả kết giao cũng chưa nói
tôi