
lại đánh tôi chứ?"
Kỷ Thiên Hàng lạnh lùng liếc cậu ấy một cái, tay lại giơ lên: "Súc sinh,
nếu không phải là tao tới kịp thì mày tính toán làm cái gì hả!"
Tiểu Huệ dở khóc dở cười: "Kỷ Thiên Hàng, Thiên đại ca, cái người này trở về đã gây họa, mau chóng suy nghĩ một chút xem bồi thường cậu ấy thế nào
đi."
Thiên Hàng cau mày: "Tên đó mạnh hơn em, tôi có thể mặc kệ nhìn sao? Tối hôm qua tôi liền. . . . . ."
Quả Táo nhỏ giọng rống: "Hiểu lầm, hoàn toàn là hiểu lầm!"
Tiểu Huệ vỗ trán: "Được rồi, anh nói mạnh hơn, vậy tôi hỏi anh, là tôi ở
trên hay là cậu ấy ở trên? Nào có người nào muốn mạnh hơn người lại bị
đè ở phía dưới hay sao?" Cô nở nụ cười, "Lại nói, anh xem thân thể của
tiểu tử Quả Táo này, cậu ấy có thể làm gì tôi? Là tôi vừa rồi trượt chân ngã xuống, sau đó, bổ nhào về phía cậu ấy. . . . . ."
Quả Táo thật sự giận mà không dám nói gì, Tiểu Huệ rốt cuộc là giúp cậu hay là hại cậu đây?
Thiên Hàng coi như là phản ứng kịp, anh cười ha ha hai tiếng, sau đó vỗ một
cái vào bả vai Quả Táo: "Chú em, lần sau nhớ cách cô gái này xa một
chút, cô ấy tuyệt đối là vật phẩm nguy hiểm."
Quả Táo lệ rơi:
"Tôi thấy nguy hiểm nhất là anh thôi." Nói xong, cậu ấy ngẩng đầu lên
nhìn Kỷ Thiên Hàng một cái, chính là một cái, để cho cậu ấy sững sờ đứng lên, sau đó đưa tay che mặt, chậm rãi quay một vòng quanh Kỷ Thiên
Hàng, giống như là đang nghiên cứu vật sưu tập vậy.
Trong lòng
Tiểu Huệ mao mao, Quả Táo đây là. . . . . . Vừa ý Thiên ca rồi hả? Không phải đâu, quá cẩu huyết rồi. Vì vậy, để phòng ngừa tình huống nào đó
không thể khống chế mà xảy ra, cô vội vã lôi kéo Kỷ Thiên Hàng vào
phòng, sau đó “Ầm” đóng cửa phòng.
Lưu lại Quả Táo đứng nguyên
tại chỗ không giải thích được, cậu cũng chỉ phát hiện có thể làm cho
mình không dưới tốp là biện pháp tốt nhất mà thôi, chủ cho thuê nhà làm
sao vậy?
Tiểu Huệ thở ra một hơi, trợn mắt nhìn Kỷ Thiên Hàng một cái: "Anh thật đúng là tai họa."
Thiên Hàng buông tay: "Tôi lại làm sao?"
Tiểu Huệ: "Tôi nói, làm sao tìm được chỗ này của tôi, tôi nhớ là tôi không nói với anh mà?"
Thiên Hàng cười: "Giang Tiểu Huệ, nữ, 25 tuổi, giáo viên hình thể G đại, nhà ở XX tòa X tràng A ở lầu 8, độc thân, đến nay mới chỉ kết giao qua với
một bạn trai."
Tiểu Huệ nổi giận: "Anh điều tra tôi? Còn nữa, đại ca, khi nào thì tôi kết giao bạn trai, nói ra cho tôi quen biết một chút."
Kỷ Thiên Hàng cau mày: "Em không phải là biết tôi sao? Không phải nóng đầu chứ?" Nói xong, anh đem tay vươn đến dán lên trên trán Tiểu Huệ, mô
phỏng đo nhiệt độ trái đất.
Tiểu Huệ hất đầu: "Tôi thấy anh nóng
đầu ấy, dù anh có được nhà tạo hình làm cho thành cô gái, tôi cũng rất
khó không nhận ra anh. Chỉ là. . . . . ." Kỳ thật cô muốn nói, tôi có
biết anh hay không, cùng việc có bạn trai có quan hệ gì, vậy mà lời
trước khi ra khỏi miệng, trải qua một cái đầu, Tiểu Huệ kinh hãi đọc lên một tầng ý tứ: Kỷ Thiên Hàng nói là, cô cùng anh kết giao qua?
Thiên ca nhe răng cười: "Em sẽ không quên chứ, làm bạn trai mối tình đầu của
em, tôi đây nhớ rất rõ ràng, thời điểm hai chúng ta lần đầu tiên uống
rượu. . . . . ."
Anh còn chưa nói hết, Tiểu Huệ nóng nảy, cô mắt
lạnh trừng lên, cộng thêm đôi tay che miệng tên con trai, quát: "Đại ca, tôi sai rồi còn không được ư, cầu xin anh đừng nói lại chuyện này nữa.
Lúc đó tôi còn trẻ, không biết là tôi sai, lột quần áo của anh là lỗi
của tôi, lừa anh uống rượu cũng là lỗi của tôi. . . . . . Sau đó, gì
kia, anh liền quên chuyện này được không?"
Thiên Hàng hài lòng ôm cổ Tiểu Huệ, cười nói: "Ha ha, em ngoan như vậy, tôi cũng nói cho em một bí mật."
Tiểu Huệ, lông tơ đứng thẳng: "Nói thật, tôi không muốn nghe."
Thiên Hàng không để ý tới lời này, như gấu ôm cô, nhẹ nói: "Thật ra thì. . . . . .Em cũng là mối tình đầu của tôi."
Tiểu Huệ thật “phốc” rồi, trong đầu hình như là bị từng đoàn từng đoàn vạch
đen hỗn độn cuốn lấy —— thì ra là, mình là cô nương đàng hoàng đầu tiên
bị Kỷ Thiên Hàng độc hại! Làm sao có thể, làm sao có thể. . . . . . Bốn
chữ này không ngừng lặp lại quanh quẩn ở trong óc Tiểu Huệ, để cho cô
nghĩ mãi không xong đồng thời còn rối rắm khác thường.
Cuối cùng Tiểu Huệ gằn từng chữ đọc lên hai chữ: Thúi! Nam!
Kỷ Thiên Hàng sung sướng mà cười, đồng thời dùng ánh mắt quét một vòng
quanh phòng của Tiểu Huệ: đồ đạc vẫn lộn xộn không có trật tự, nói thí
dụ như những CD kia chất đống tại một bên giường, còn có giấy bút, còn
có một đoàn núp ở một nửa bên chăn. . . . . .
Nghe thấy tiếng
cười hơi khác thường của tên con trai, Tiểu Huệ theo ánh mắt của anh
nhìn sang, nhất thời, vạch đen trên trán càng nhiều hơn. Độc thân sống
một mình có mấy năm, cô đã dưỡng thành thói quen, đồ đạc bố trí tuỳ theo nguyên tắc "Thế nào thuận tiện thế nào dễ lấy", dĩ nhiên thường dùng
giấy bút, laptop, còn có âm nhạc muốn đặt tại nơi tay có thể với tới——
cho dù là lúc nằm vật xuống ngủ.
Cô cố hết sức bình tĩnh đi tới,
vội vàng thu hồi mấy thứ tán loạn trên giường, sau đó mượn cớ tìm đề
tài: "Lần này anh trở lại, cô chú có biết không?"
Kết quả, cô hỏi nửa n