
về nhé." Anh gác cằm trên vai Tiểu Huệ, ngửi
mùi thơm tươi mát quen thuộc trên người cô, lòng thấp thỏm rốt cuộc cũng buông xuống rồi.
Tiểu Huệ bị anh ôm chặt, ho mấy lần, quát: "Xem bộ dạng của anh hình như vẫn còn tinh lực, chắc vừa đi nơi nào phong
lưu khoái hoạt đi, mau buông tôi ra, để mặc cho bạn gái của anh nhìn
thấy, tôi sẽ bị người đánh chết."
Kỷ Thiên Hàng lớn tiếng cười
rộ: "Ha ha, cái miệng của em thật là càng ngày càng lợi hại, tôi đầu
hàng, chỉ là để ăn mừng kiếp sau em trọng sinh, cũng vì ăn mừng em oan
tôi gia, thành công trở về, chúng ta cùng đi uống rượu."
Tiểu Huệ trợn mắt nhìn cậu: "Uống rượu với anh à? Quá nguy hiểm."
Thiên Hàng quan sát cô từ trên xuống dưới, đứng đắn nói: "Toàn thân em từ
trên xuống dưới tôi đều đã xem qua, còn có nguy hiểm gì?"
Tiểu Huệ hộc máu: "Khốn kiếp, không đề cập tới chuyện này thì anh sẽ chết à!"
Một người đuổi theo tôi đánh tiếng kêu thảm thiết, vài năm sau gặp lại, đôi thanh mai trúc mã trở thành tin tức mạnh.
Trên tay Quả Táo Quân mang một khối bông vải nhà tạo hình, giật mình nhìn hai vợ chồng họ Tôn trước mắt đang ảo não dọn đồ, lông mày cậu cuồng loạn: "Trời ạ, hai
người các người muốn đi rồi à?"
Tôn Ứng Hạo lưu luyến không rời
mà đối với cậu ấy nói: "Haizz, chú em, chủ cho thuê nhà quá vô tình, một chút tình cảm và thể diện cũng không lưu lại, tôi và Tiếu Tiếu không
nán lại nổi nữa, tự giải quyết cho tốt thôi." Dĩ nhiên, lúc nói lời này
anh ta xác nhận chủ cho thuê nhà đang ngủ, kiên trì cái chủng loại
kia....
Đồng Tiếu Tiếu ở một bên oán hận “Phi” nhổ một ngụm: "Bạn bè gì, tôi thấy cô ta chính là bà già cho thuê, chuyên môn bóc lột khổ
cực của dân chúng như chúng tôi. Cô ta cho là có phòng nhỏ chính là chị
gái nhiều tiền ư, tôi nhổ vào!" Dứt lời, cô ta nhìn Quả Táo Quân đồng
tình, nói: "Quả Táo, cậu không cần làm chúng tôi khó chịu, loại địa
phương này, một phút chúng tôi cũng không muốn nán lại."
Quả Táo
Quân nở nụ cười: "Các người thật sự phải đi à, cám ơn trời đất, Tiểu Huệ rốt cuộc cũng làm được một chuyện tốt, khắp chốn mừng vui rồi. Đồng
Tiếu Tiếu, thời điểm Tiểu Huệ cho các người thuê phòng ốc cũng không nói có thể cho cô mang theo người đàn ông hoang dã tiến đến ở chung, ở liền ở đi, lại còn chiếm đoạt hơn nửa phòng ốc, điểm này hai vợ chồng các
người làm việc ác, tôi khinh thường nói. . . . . ."
Tôn Ứng Hạo
và Đồng Tiếu Tiếu lập tức như gà trống đánh nhau đỏ mắt, trừng mắt, điên cuồng hét lên: "Quả Táo đáng chết, Quả Táo thúi, thứ người ăn cây táo,
rào cây sung. . . . . ."
Rắc rắc một tiếng, cửa phòng Tiểu Huệ mở ra, cô cầm điện thoại di động khẽ mỉm cười: "Tới rồi, tiếp tục đi, tôi
ghi âm lại rồi, rất thú vị, tùy tiện tung lên mạng hoặc là giao cho
người nào đó, có không ít người có hứng thú đấy."
Ánh mắt Tôn Ứng Hạo lóe lên một cái, anh ta lôi kéo Đồng Tiếu Tiếu nói: "Bà xã, chúng
ta đi thôi, loại địa phương này, hừ, nán lại lâu chỉ tổ tức giận."
Đồng Tiếu Tiếu không vừa ý, muốn nói không ít lời khó nghe, nhưng sợ sệt thứ đồ ở trong tay Tiểu Huệ, cho nên ỡm ờ theo sát Tôn Ứng Hạo rời đi, lúc
rời đi còn hung hăng đá văng cửa.
Quả Táo Quân bị chấn động một chút, cậu ấy cười nhìn về phía Tiểu Huệ: "Thân ái, khí phách gớm."
Tiểu Huệ từ trong tủ lạnh lấy ra một bình nước, uống một hớp lớn mới nói:
"Khí phách cái đầu á, còn không phải là do tôi lúc ấy quá mềm lòng, Đồng Tiếu Tiếu ở trước mặt tôi vừa khóc vừa làm nũng, nên cái gì tôi cũng
không hỏi rồi."
Quả Táo: "Thân ái, bình tĩnh bình tĩnh."
Tiểu Huệ chợt nghĩ đến cái gì, nhìn Quả Táo hỏi: "Hôm nay cậu không cần đi làm à?"
Một câu nói đâm vào chỗ đau của Quả Táo, cậu ấy ngồi ở trên ghế sô pha,
liên tiếp than thở: "Tôi không cẩn thận đắc tội với một tiểu minh tinh
nào đấy, anh ta tức giận không chịu tới quay quảng cáo, đạo diễn nói với tôi, nếu tôi không tìm được người thích hợp, sẽ để cho tôi cút xéo về
nhà. Tiểu Huệ, cô nói xem, tôi dễ dàng ư, tôi cũng không cố ý muốn chọc
giận người ta mà, đúng là dáng người của anh ta thật sự không được, tôi
giúp anh ta nhà tạo hình thế nào cũng hóa không tốt."
Tiểu Huệ đi tới, muốn vỗ một cái trên vai cậu ấy bày tỏ an ủi, nhưng mà không ngờ
dưới chân chợt dẫm lên thứ gì, sau đó thân thể liền ngã nhào tới hướng
Quả Táo Quân.
Được rồi, sự thật nói cho bọn họ biết, sau một cái
ngoài ý muốn luôn luôn có một người khác trùng hợp đúng lúc thừa cơ hành động.
Vừa lúc đó, cửa mở ra, Kỷ Thiên Hàng ngay tại cửa ra vào, thấy một màn hoạt sắc sinh hương lăn lộn trên ghế sô pha.
Trong nháy mắt đó, anh xông lên, một phát bắt được Quả Táo Quân bị đặt ở dưới, không nói hai lời, liền vung một quyền.
Tiểu Huệ nhắm mắt lại, sau đó đồng tình nhìn Quả Táo, ở trong lòng thay cậu
ấy mặc niệm. Bởi vì thời điểm đợi cô kéo Kỷ Thiên Hàng ra, Quả Táo Quân
đã bị thương không nhẹ.
"Đại ca, anh bình tĩnh một chút mà nghe tôi nói." Tiểu Huệ chỉ có thể gầm lên.
Kỷ Thiên Hàng còn níu chặt lấy Quả Táo, nhưng mà tay cuối cùng cũng ngừng.
Quả Táo Quân ôm mặt, gào lên: "Anh bệnh thần kinh à, tôi cái gì cũng không làm, tại sao anh