
gày càng khó coi, có thể thấy được
tay đang nắm gậy run rẩy, có lẽ là đang do dự có nên dùng gậy đánh đôi
cẩu nam nữ này hay không —— dĩ nhiên đây là ý nghĩ của Tiểu Huệ. Cô quay đầu, nhìn chằm chằm đầu sỏ gây nên: "Dĩ nhiên nhớ rồi, bác sỹ Trịnh lớn tuổi như vậy rồi, đương nhiên có thể khẩn trương chuyện hôn nhân. Coi
chừng đi, tôi sẽ giúp anh lưu ý, một khi có cô gái thích hợp, nhất định
giới thiệu cho anh."
Nói xong cô còn nhón chân lên, dùng sức
"Hiền hòa" vỗ vỗ bả vai của đối phương, nếu như khoảng cách mà gần quan
sát, còn có thể thấy bắp thịt trên tay cô đều căng thẳng —— có thể thấy được cô dùng sức khỏe - lớn đến đâu.
Bả vai Trịnh Nhân Xuyên
cong hạ xuống, sau đó khóe miệng giật giật, rốt cuộc thì đi ra ngoài.
Lúc anh đi qua bên cạnh ông cụ, hình như là cười. Về phần tại sao biết
cười, Tiểu Huệ hiểu là: đây là vẻ mặt Trịnh Nhân Xuyên hả hê, anh đang
cố ý muốn cho ông cụ hiểu lầm, khơi lên cái sự đoan gì.
Vì thế, Tiểu Huệ một hồi lâu khó lý giải: không phải là tôi có địa phương nào đắc tội anh chứ?
Lão già liếc Tiểu Huệ một cái, xoay người muốn đi. Bộ dáng ghét bỏ giắt trên mặt, rõ ràng đều không cần phiên dịch.
Trái tim Tiểu Huệ căng thẳng, mau đuổi theo, vừa giải thích: "Ngài nghe họ
Trịnh kia, anh ta chính là rảnh rỗi không có chuyện làm, nhất định chỉnh ra một ít chuyện, nếu như ngài tin liền bị lừa rồi. . . . . ."
Ông cụ không để ý, dùng gậy mở tay Tiểu Huệ, tiếp theo hướng phòng bệnh Thiên ca đi tới.
Tiểu Huệ nóng nảy: "Cha, con thật sự có lời muốn cùng ngài nói! Nếu như cha
cũng muốn Thiên ca sớm khá hơn một chút, liền nhất định phải nghe một
chút."
Bước chân của lão gia cuối cùng cũng dừng lại, ông đưa
lưng về phía Tiểu Huệ, giọng nói lạnh nhạt: "Chuyện Thiên Hàng tôi sẽ
trông nom làm, về phần cô, tôi còn không có thâna nhận, cho nên chớ gọi
tôi là cha, tôi không chịu nổi."
Tiểu Huệ thở dài một cái, không
ngờ ông cụ ngoan cố như vậy. Thiên ca cùng cha anh ấy thật sự là cha con ư, hai người thế nào có sự khác biệt lớn như vậy?
Chờ sau khi
ông cụ rời đi, Tiểu Huệ len lén đến phòng bệnh của Thiên ca, kết quả bị
chặn tại cửa, thì ra là người đàn ông tây trang bởi vì làm việc bất lợi
bị cho thay rồi, thế thân cậu ấy là một người đàn ông càng thêm liều
chết, mở miệng một tiếng lão gia nói. . . . . . Nói cho cùng chính là
không thể để cho Tiểu Huệ đi vào quấy rầy Thiên ca.
Tiểu Huệ há
mồm muốn kêu, kết quả bị người che miệng, đẩy ra ngoài thật là xa. Cô
nhìn người giữ cửa không chịu buông lỏng, chỉ cảm thấy buồn cười, bây
giờ lão già này còn tính toán dùng gậy đánh chuyện tình uyên ương, thật
là Lão Phong Kiến!
Cái gọi là cởi chuông phải do người buộc
chuông, nghĩ tới đây, Tiểu Huệ vội vàng tìm ông cụ, nhất định phải làm
cho ông ấy hiểu được hiện tại cô và Thiên ca đã là vợ chồng hợp pháp, về tình về lý ông cụ cũng không thể can thiệp chuyện hai người ở chung một chỗ.
Chỉ là Tiểu Huệ không ngờ, cô thật vất vả tìm được ông cụ, sẽ thấy một màn như vậy.
Ở trong phòng làm việc của bác sỹ, chỉ có hai người là ông cụ cùng Trịnh
Nhân Xuyên. Ông cụ cùng Trịnh Nhân Xuyên nói đến chuyện Du Nhiên rủi ro
trị liệu, ông ấy nói lúc ấy viện quả thật có sai lầm, nhưng lúc đó Du
Nhiên bệnh đã đến mức không thể khống chế nổi, dù có thể tương ứng cứu
trị, hy vọng chữa khỏi cũng rất mong manh.
Trịnh Nhân Xuyên đã
sớm thu hồi bộ dáng đùa giỡn, mặt của anh xem ra có chút dữ tợn: "Những
thứ đường hoàng này thì không cần nói, tôi không cần. Ông đã nói như
vậy, vậy tôi cũng nhắc nhở ông một câu, hiện tại tình hình của con trai
ông cũng rất nguy hiểm, tế bào u đã khuếch tán, bộ phận đã bắt đầu ác
hóa, nếu như không thể sớm sắp xếp giải phẫu, đoán chừng sẽ có một kết
quả như mẹ cậu ta. Dĩ nhiên ông đại khái có thể đem cậu ta đến nước Mĩ,
để cho ông tin tưởng những thứ bác sỹ nước Mĩ có thể chữa trị cho cậu
ta. Nhưng mà, giày vò lên xuống, thân thể con trai ông chịu được hay
không là một chuyện. Những bác sỹ nước Mĩ kia ông cảm thấy đáng tin sao? Nếu như bọn họ làm được, mười lăm năm trước thế nào không thể chữa tốt
bệnh cho phu nhân ông đây?"
Tiểu Huệ che miệng, cô tiêu hóa nửa
ngày cũng chưa có phản ứng kịp: bọn họ đang thương lượng bệnh Thiên ca
sao? Không phải nói là u lành ư, làm sao lại ác hóa rồi hả? Ông cụ cùng
Trịnh Nhân Xuyên rốt cuộc đang nói cái gì. . . . . .
Lúc Tiểu Huệ đầu óc hỗn loạn, ông cụ trầm mặc một hồi cuối cùng mở miệng, âm thanh
của ông có chút tang thương: "Bây giờ cậu nói cho tôi biết hiện tại chỉ
có cậu mới giúp con trai tôi làm giải phẩu được, đúng không?"
Trịnh Nhân Xuyên cười có chút hài lòng: "Thời điểm ông đem Kỷ Thiên Hàng đưa
tới đây, ngài cũng đã trải qua đầy đủ điều tra không phải sao? Nếu không phải là xác nhận tôi có năng lực này, có thể trị hết cho con trai ông,
ông cần gì phải xệ mặt xuống cầu xin tôi đây?"
Thấy mặt Trịnh
Nhân Xuyên hả hê, Tiểu Huệ thật muốn tiến lên đem nó xé rách. Trước còn
chỉ cảm thấy anh ta kỳ quái, bây giờ nhìn lại thật sự là một người đàn
ông dụng tâm hiểm ác, rốt cuộc anh ta nghĩ gì, anh ta mu