
gười như vậy?"
Tiểu Huệ chê cười: "Chính anh là người thế nào cũng không biết sao? Còn cần
tôi tới nói cho anh biết, anh không bằng cầm thú?" Cô khoát tay ngăn cản Trịnh Nhân Xuyên sắp cửa ra, cô cúi đầu nâng ông cụ đứng lên, kéo lên,
ông cụ không động, hai kéo. . . . . .
Tiểu Huệ nhỏ giọng, ở bên
tai ông cụ nói: "Cha, Trịnh Nhân Xuyên không thể tin, dù cha vẫn quỳ
xuống, anh ta cũng sẽ không đồng ý. Thay vì cầu xin anh ta, không bằng
dựa vào chính mình."
Ông cụ giương một tay lên, gạt khỏi tay cô, giọng nói lạnh lẽo: "Cậu quả nhiên không hiểu."
Ông còn chưa nói hết, Trịnh Nhân Xuyên tiếp lời: "Kỷ Thiên Hàng mắc bệnh
chính là u di truyền, loại u này bình thường sẽ không ung thư, nhưng rất đáng tiếc mẹ anh ta cũng chính là Kỷ phu nhân bị ung thư mười lăm năm
trước, hơn nữa căn cứ vào tình hình kiểm tra gần đây của anh ta, tình
trạng của anh ta rất giống mẹ anh ta. Còn cần tôi tiếp tục giải thích
nữa sao?"
Ông cụ nhắm mắt, thở dài một cái.
Tiểu Huệ lại
giống như bị sét đánh, đầu cũng muốn nổ tung: ý tứ của anh ta là Thiên
ca cũng sẽ bị ung thư như Kỷ mẹ, sau đó. . . . . . Chết? Tiểu Huệ không
phải lần đầu tiên nghe thấy u, chữ ung thư này, nhưng duy chỉ có lần
này, lại liên hệ với cái chết. Mười lăm năm trước cô còn nhỏ, cũng không có cảm giác quá lớn đối với lúc Kỷ mẹ rời đi, nhưng bây giờ không giống nhau, hiện tại người nằm ở trên giường bệnh chính là người đàn ông của
cô. Chợt cô có thể hiểu được ông cụ. Bởi vì cô tự nhiên nữa, bởi vì cô
mở lại sáng, không còn sợ, hiện tại cô đều không nói ra phản bác gì.
Trên mặt Trịnh Nhân Xuyên không có nụ cười, anh nhìn chằm chằm hai người một quỳ một ngồi chồm hổm, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người Giang Tiểu
Huệ, bởi vì nghĩ đến cô cùng Kỷ Thiên Hàng đã kết hôn rồi, anh chợt
nhếch miệng cười lạnh: "Tôi có thể làm giải phẩu, nhưng có một điều
kiện."
. . . . . .
Từ phòng làm việc đi ra, nét mặt Tiểu
Huệ cùng với ông cụ cũng thật không tốt, ông cụ tự mình chống gậy, bước
chân dừng cách xa phòng bệnh Thiên ca mấy bước, ông cũng không có nhìn
Tiểu Huệ một cái, lại nói với cô: "Cháu đi vào với nó đi."
Tiểu
Huệ sửng sốt một chút, bỗng nhiên lại hiểu rõ: đại khái ông cụ cho là
mình sẽ đáp ứng lời nói quỷ của Trịnh Nhân Xuyên, hiện tại coi như là
cho mình cùng Thiên ca thời gian sửa sang lại sao? Nghĩ tới đây, cô cảm
thấy rất buồn cười, nhưng lại cười không nổi, chỉ rất muốn mắng người,
càng muốn đánh người.
Trong phòng bệnh, sắc mặt Thiên ca tái
nhợt, anh che bụng đổ mồ hôi hột, ổ bụng giống như có thứ gì đó từ trong đâm ra ngoài, người đau không chịu nổi. Mà đúng lúc ấy thì cửa có động
tĩnh, anh nghiêng đầu liếc mắt nhìn. Khi thấy là Tiểu Huệ vào cửa, Thiên ca chợt vươn tay, cau mày kêu: "Bà xã, mau tới đây, để cho anh ôm,
không có em ở đây, anh. . . . . . Hoảng hốt muốn chết." Thật ra thì anh
muốn nói là "đau", chỉ là nói như thế, Tiểu Huệ nhất định sẽ lo lắng.
Tiểu Huệ hiếm khi không có trợn mắt nhìn anh, cô rất nghe lời đi tới, Thiên
ca ôm lấy, đồng thời cũng đưa tay ôm lấy anh. Cô dùng đầu cọ xát đầu
Thiên ca, chợt không giải thích được nói một câu: "Kỷ Thiên Hàng, anh
nghe đây, nếu anh không phối hợp trị liệu, hai ta lập tức ly hôn!"
Thiên ca vô tội nháy nháy mắt, ủy khuất gầm nhẹ: "Bà xã, em nhẫn tâm nói lời
này ư, em xem gần đây anh rất nghe lời. Em bảo anh đi hướng Đông, anh
tuyệt đối không dám đi hướng Đông. A Phi, không đúng, anh tuyệt không
dám đi hướng Tây!"
Tiểu Huệ liếc anh một cái: "Cái người này, chuyện cười thật là lạnh."
Thiên ca thở dài một cái: "Em đều không có cười, quả nhiên là lạnh." Vào lúc
này bụng anh còn đau muốn chết, đầu cũng gần như vậy, có thể nghĩ ra một chuyện cười như vậy đã rất khó khăn, nếu để cho anh nghĩ. . . . . .
Thật sự là nhức đầu. Anh chỉ định nhếch miệng cười cười, sau đó thân thể bên na bên liễu ra bên ngoài, chừa lại đầy đủ chỗ trống. Anh dùng tay
vỗ vỗ giường đệm: "Nằm một lát cùng anh."
Tiểu Huệ nghiêng đầu, liếc mắt nhìn phương hướng cửa: "Ngộ nhỡ có người tiến vào thì làm thế nào?"
Thiên ca nhân cơ hội che miệng ho khan, lúc Tiểu Huệ xoay đầu lại khôi phục
nụ cười lưu manh như trước: "Vậy thì có quan hệ gì, hai ta vốn là vợ
chồng, hơn nữa, chỉ nằm trên giường, lại không làm động tác hạn chế nào
cả."
Chỉ cần ở một chỗ cùng Thiên ca, anh luôn có biện pháp có
thể làm cho mình dở khóc dở cười, Tiểu Huệ nghĩ, đây chính là bản lĩnh
Thiên ca nói nhiều thêm da mặt dày. Nghĩ thì nghĩ vậy, thân thể của cô
vẫn không tự chủ được nằm lên.
Bởi vì quan hệ với Ông cụ Kỷ,
Thiên ca nằm phòng bệnh độc lập giường coi như lớn, hai người chen một
chút còn không kém nhiều lắm, bất quá không phải giường lớn ở nhà —— hai người nằm phía trên cũng có thể tận tình lăn lộn. Tiểu Huệ cùng Thiên
ca nằm ở trên giường, thật sự là hai người chen chúc thành một khối.
Thiên ca ôm eo của Tiểu Huệ, vùi đầu ở ngực cô, sau đó hơi thở hổn hển ở
trước ngực Tiểu Huệ. Tiểu Huệ cũng có thể cảm thấy abg thở ra khí nóng,
ngực ngứa một chút, gãi phải trong lòng cũng giống như nóng lên, cô có
chút k