
gười đầu óc có vấn đề, dù nghe qua chuyện xưa của
anh ta, Tiểu Huệ vẫn cảm thấy anh ta làm như vậy quá không hiền hậu, coi như năm đó là Ông cụ Kỷ làm không đúng, nhưng ông cụ cố ý sao? Hơn nữa
năm đó tình hình bà xã của ông cũng rất khẩn cấp, chỉ cần là người bình
thường, ở trong phạm vi quyền lực cũng sẽ cố gắng cứu vợ của mình. Mà
hôm nay, rõ ràng anh ta có thể giúp đỡ Thiên ca làm giải phẫu, vẫn còn
chỉnh ra nhiều chuyện như vậy, vừa khiến ông cụ quỳ xuống vừa muốn cho
Thiên ca ly hôn. Lối trả thù này không chỉ là điên cuồng, hơn nữa ngây
thơ, cực kỳ ngây thơ!
Nghĩ tới đây, cô gọi điện thoại về nhà, hỏi Tiểu Phong Tử tình hình lão mẹ, biết được mẹ tất cả đều tốt, cô cũng an tâm. Rồi sau đó, Tiểu Huệ nặng nề hỏi: "Tiểu Phong Tử, chị muốn em giúp chị tra một chút, bác sỹ tương đối có uy tín về phương diện chữa bệnh
ung thư di truyền, hiện tại! Lập tức! Lập tức!"
Tiểu Phong Tử hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ Thiên ca. . . . . .
Lời của cậu còn chưa nói hết, điện thoại liền bị cô gái bên cạnh đoạt đi,
hô hấp của Tiết cô nương có chút gấp rút: "Lọ Lem, đã xác định chứng
bệnh của Thiên ca rồi sao?"
Bệnh viện u lớn nhất H thị, chuyên
gia của bệnh viện hội chẩn kết quả chính là giống như Trịnh Nhân Xuyên
nói, Tiểu Huệ cũng rất hy vọng bọn họ đoán sai rồi, chỉ tiếc dụng cụ sẽ
không gạt người.
Tiểu Huệ không muốn nói quá nhiều, đang muốn cúp điện thoại, lại nghe Tiểu Tiết ở bên kia điên cuồng hét lên: "Lọ Lem,
sư phụ tớ chính là giỏi về phương diện này. Nếu ông ấy chịu ra mặt, tỷ
lệ giải phẫu thành công tối thiểu sẽ cao hơn ba phần. Nhưng mà. . . . .
."
Ngọn lửa nhỏ trong mắt Tiểu Huệ nhảy lên cao, cô đưa điện
thoại đến dán chặt ở trên lỗ tai, tỉ mỉ hỏi thăm: "Chớ nhưng mà, sư phụ
cậu bây giờ đang ở đâu?" Dù là sư phụ đang ở nước Mĩ, Tiểu Huệ cũng nhất định phải dùng Email, điện thoại, các loại thế công để cho ông ấy đồng ý tới đây làm giải phẫu.
"Sư phụ tớ bây giờ đang ở H thị, nhưng
ông ấy không nhất định chịu gặp cậu, bởi vì từ sau sự cố y học lần trước vẫn không thấy ông ấy cầm dùng dao mổ qua!"
Ngọn lửa của Tiểu
Huệ bị hắt một chậu nước lạnh, rất lạnh, ngọn lửa yếu đi chút, nhưng còn không có diệt, cô hướng về phía điện thoại nở nụ cười: "Sự do người
làm, cuối cùng tớ muốn đi thử một chút."
Cô bảo Tiểu Tiết đem tin tức về sư phụ cặn kẽ gửi qua đây, tốt nhất là đem sư phụ tính tình háo
sắc gì đó liệt kê hết ra, Tiểu Huệ cũng hợp ý đúng bệnh hốt thuốc.
Tiểu Huệ ngồi ở một quán cà phê gần bệnh viện, dùng di động mở thư điện tử, thấy tên tuổi vị sư phụ kia: Chương Ứng Thiên.
"Chương Ứng Thiên?" Trong căn hộ Tiểu Huệ, Giang mẹ hơi giật mình đọc lên cái tên này.
Tiểu Tiết gật đầu một cái: "Bác gái cũng biết sư phụ cháu sao? Hơn nửa đời
người ông ấy đều nghiên cứu vượt qua u Trung Quốc, chính con đi theo bên cạnh ông ấy hai năm, hai năm thế nhưng con học được rất nhiều thứ, có
thể so với mấy năm con thực tập ở nước Mĩ còn hữu dụng hơn nhiều. Chỉ
đáng tiếc là mấy năm trước sư phụ bởi vì lần đầu quá độ mệt nhọc đưa đến sự cố y học, từ đó về sau ông ấy liền quyết định thoái ẩn, không cầm
qua dao mổ nữa."
Giang mẹ liên tiếp gật đầu: "Ông ấy thật sự lợi hại, nhưng các con đi qua như vậy, ông ấy nhất định không gặp."
Tiểu Phong Tử cũng ở một bên, cậu kinh ngạc nhìn chằm chằm mẹ: "Chẳng lẽ mẹ có biện pháp?"
Giang mẹ nở nụ cười: "Mẹ chính là người bị hại trong sự cố y học của ông ấy."
Lời vừa nói ra, Tiểu Phong Tử cùng Tiểu Tiết đều ngây ngẩn cả người.
Thế giới thì ra là nhỏ như vậy!
Lúc Thiên ca tỉnh lại không thấy Tiểu Huệ, bởi vì quậy ầm ĩ muốn tìm ông,
sau khi ông cụ vào cửa anh vẫn còn ném đồ vật, cô y tá bị sợ đến không
dám đến gần.
"Con náo đủ chưa?" Giọng nói của ông cụ trước sau
như một vang lên, nhất là ở trước mặt Thiên Hàng, ông đều lấy hình tượng người cha nghiêm khắc xuất hiện.
Thiên ca nhìn ông ấy một cái, có chút hoài nghi: "Ông đuổi cô ấy đi?"
Ông cụ không lên tiếng, coi như là thừa nhận. Thiên ca khác thường, không
nói cau mày: "Đối với Tiểu Huệ, rốt cuộc có cái gì khiến ông không hài
lòng, cô ấy thiện lương có lòng cầu tiến, cô ấy sẽ chăm sóc người, cô ấy còn đối tốt với tôi hơn so với người cha ruột này, rốt cuộc ông còn
muốn như thế nào?"
Nghe thế, dù là ông cụ cũng có chút cảm khái,
sinh dưỡng con trai nhiều năm như vậy lại nhìn mình như vậy. Chỉ tiếc
vào lúc này ông không có công phu đại phát cảm khái, ông chỉ bình tĩnh
mà cường thế nói: "Con an tâm trị liệu, tất cả những việc khác đều không cần phải để ý đến, ta sẽ thay con sắp xếp xong."
Trước khi ông
muốn đi ra ngoài, Thiên ca rớt xuống từ trên giường, khớp xương của anh
đã có chút cứng ngắc, động tác liên tiếp xuống giường này cũng làm không được. Anh ngồi chồm hổm trên mặt đất cười ra tiếng: "Ha ha, tôi dùng
thời gian mười mấy năm chờ chết, ông cho rằng tôi có cái gì theo đuổi?
Huống chi có thể kết hôn với cô gái tôi thích, tôi đã thỏa mãn. Cho nên, làm phiền ông không cần sắp xếp những thứ này có được hay không, tôi
không cần, thật sự. Hôm nay chết hoặc là ngày mai chế