Duck hunt
Trúc Mã Quấn Thanh Mai

Trúc Mã Quấn Thanh Mai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322672

Bình chọn: 7.5.00/10/267 lượt.

t cũng không khác

gì. Nhưng nếu như trước khi tôi chết mà ông vẫn còn mưu toan chia rẽ tôi cùng vợ tôi, vậy thì quá không hiền hậu, ông nói có đúng không?"

Ông cụ dùng sức ném gậy ra, một cái nện ở trên lưng của Thiên ca: "Kỷ Thiên Hàng, con nghe cho ta, cha con cũng chưa chết, con phải sống sót thật

tốt cho ta!"

Thiên ca không để ý đến cảm giác đau trên lưng,

trong ánh mắt có loại thờ ơ không sao: "Kể từ sau khi mẹ đi, ông đi tìm

bao nhiêu bác sỹ, cho tôi làm bao nhiêu kiểm tra, ông cho rằng tôi vẫn

không biết sao? Bởi vì đó là bệnh di truyền từ mẹ, trên người tôi sớm

muộn gì cũng sẽ xuất hiện tình trạng giống như bà ấy, sớm muộn gì đều

biết. . . . . ."

Ông cụ cũng bởi vì lời này à trầm mặc, không khí trong phòng bệnh nặng khác thường. Cũng không biết qua bao lâu, “cạch”

một cái cửa phòng bệnh mở ra.

Tiểu Huệ xách theo một hộp đựng

thức ăn đi vào cửa, cô giật mình nhìn tư thế đôi cha con này , sau đó

vội vã chạy tới đỡ Thiên ca lên giường, trong miệng còn không ngừng nói

thầm: "Đứa ngốc này, nằm trên đất làm gì, ngại trên giường nóng à."

Thiên ca nắm chặt tay của cô, có chút tức giận hỏi: "Em đã đi đâu vậy, không phải nói không cho em đi sao?"

Tiểu Huệ bị anh rống không giải thích được, sau đó đưa tay lên búng trên

trán anh một cái: "Rống cái gì mà rống, em thấy trí nhớ anh không được

tốt, em sớm đã nói với anh."

Thiên ca còn đang suy nghĩ mình quên cái gì, kết quả Tiểu Huệ cầm hộp đựng thức ăn, để trên giường bệnh, sau đó từ trong hộp đựng thức ăn lấy ra từng hộp thức ăn, tức giận đem

chiếc đũa nhét hướng trong ngực Thiên ca: "Mau ăn đi, Đại Thiếu Gia!"

Thiên ca nhìn thức ăn, chợt nghĩ đến, anh tự tay ôm lấy Tiểu Huệ, sau đó lấy

tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ở trên mặt cô hôn “chụt” một cái: "Bà xã, em thật nấu cơm cho anh rồi, cực khổ cực khổ."

Tiểu Huệ vỗ

tay anh một cái, nhỏ giọng hầm hừ: "Đàng hoàng một chút, ăn cơm trước."

Cô nhìn ông cụ một cái, chỉ là không biết từ lúc nào ông cụ đã đi ra

cửa, có lẽ là không chịu nổi bộ dạng cô cùng Thiên ca đùa nghịch thôi.

Bởi vì Tiểu Huệ tự tay xuống bếp làm, Thiên ca ăn cơm hăng hái lạ kỳ, dĩ

nhiên anh vẫn còn rất vô sỉ mà đem tay giấu đi, đem miệng há to, bảo

Tiểu Huệ đút.

Xét thấy sự thật anh là bệnh nhân, Tiểu Huệ không

cùng anh so đo, thấy cô vợ nhỏ kiên nhẫn phục vụ anh ăn cơm, lau miệng

cho anh, tiến hành săn sóc chu đáo phục vụ một con rồng.

Ăn cơm no, Thiên ca lại bị Tiểu Huệ giám sát uống thuốc, có lẽ là do tác dụng của thuốc, anh chịu không nổi lại ngủ thiếp đi.

Lúc Tiểu Huệ ra cửa đụng phải ông cụ, ông vẫn không đi. Ông cụ nhìn cô một

cái, không giải thích được nói một câu: "Nó hình như là thật không thể

rời bỏ con."

Tiểu Huệ nở nụ cười từ trong đáy lòng: "Con cũng vậy ạ."

Ông cụ thở dài: "Con biết thân thể của nó. . . . . ."

Ánh mắt Tiểu Huệ kiên định nhìn ông: "Biết thì thế nào, không biết thì thế

nào? Yêu một người từ đầu đến chân, trong thân thể của anh hay bên ngoài cũng yêu, tính cách của anh ấy, tính tình của anh ấy, tất cả đều cũng

yêu, cha cảm thấy loại cảm giác này sẽ vì bệnh của anh ấy mà thay đổi

sao?"

Thật là hơi thở tuổi trẻ, quá xem trong yêu thích. Trước khi đi ông cụ nghĩ như vậy.

Mà Tiểu Huệ nhìn bóng lưng ông cụ, thở phào nhẹ nhõm, trời mới biết những

lời này là cô từ trên quyển sách xem ra. Mặc dù có chút buồn nôn, nhưng

dùng để thuyết phục người khác trái lại rất có lực rung động.

Đã

hỏi bác sỹ, nói là Thiên ca lúc này có thể nằm nhiều giờ, vì vậy Tiểu

Huệ mới yên lòng theo địa chỉ Tiểu Tiết cho đi tìm Chương Ứng Thiên.

Chương Ứng Thiên đó ở vùng ngoại ô, nghe nói lúc ông ấy không có chuyện

gì làm thường thích câu cá, chăm sóc loài hoa hay trồng rau. Cho nên

Tiểu Huệ cố ý đổi một bộ quần áo thoải mái, tính toán dây dưa cùng ông

ấy đến cùng.

Khi tất cả chuẩn bị sẵn sàng, cô lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, lại phát hiện trên điện thoại di động đã có

nhiều cuộc điện thoại chưa nhận, hình như là vừa rồi trước lúc đi phòng

bệnh Thiên ca đã tắt máy.

Điện thoại là Tiểu Phong Tử gọi tới, cô nghĩ phải là Tiểu Phong Tử có tin tức gì phải nói đi, vì vậy gọi lại.

Cô không ngờ người nghe điện thoại chính là mẹ: "Tiểu Huệ, chúng ta đang ở cửa bệnh viện của Thiên Hàng, con ở đâu?"

Tiểu Huệ lấy làm

kinh hãi, cô đi hai bước, quả nhiên thấy vài người, có mẹ có em trai có

Tiểu Tiết, còn có cha, ngay cả Ông cụ Kỷ cũng xuất hiện, oa, bọn họ đang tính toán mở hội nghị gia tộc sao?

Nhưng, hơi giật mình, còn là cảm động nhiều hơn một chút.

Ngồi ở trong xe Giang tổng, Tiểu Huệ phát ra một tiếng tiếng kinh hô: "Cái gì? Mẹ, con không nghe lầm chứ?"

Giang mẹ khẽ mỉm cười: "Đứa nhỏ ngốc, loại chuyện như vậy mẹ sẽ lừa con sao!"

Mẹ lại chính là người bệnh năm đó bị Chương Ứng Thiên thủ hạ, ông ấy lại

chính là người làm hại mẹ mấy năm này vẫn bệnh tình lặp lại! Vậy mà hôm

nay Tiểu Huệ lại vừa lúc phải đi cầu xin ông ấy cứu Thiên ca! Đây rốt

cuộc là rối rắm như thế nào.

Thấy Tiểu Huệ sửng sốt một hồi lâu,

lão Giang ngồi ở chỗ tài xế ngồi thở dài một cái, nói: "Chuyện năm đ