Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Trúc Mã Thanh Mai

Trúc Mã Thanh Mai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324103

Bình chọn: 8.00/10/410 lượt.

ơ làm nhà văn chảy bỏng bị điều đến vùng đất bé như vậy,

rơi vào hoàn cảnh phải đi lao động chân tay, hơn nữa không còn cơ hội

trở về tỉnh làm nhà văn, tự thấy mình rơi xuống vực sâu của cuộc sống,

không còn thiết sống.

Nghe nói lúc đó Sầm Chi thường xuyên lang

thang bên bờ sông, bờ ao, và bên hố phân, đắn đo không biết nhảy xuống

đâu để có thể chết nhanh, chết triệt để hơn.

Thời đó nước máy

của thành phố E vẫn chưa được phổ cập, chỉ có trường học và nhà máy mới

có nước máy, còn người dân muốn dùng nước thì đều phải ra sông gánh về,

Sầm Chi nghĩ nhảy xuống sông không ổn, sẽ bị thanh niên đi gánh nước

nhìn thấy, cứu lên, vậy thì bao công lao lại đổ xuống sông xuống bể hết, tội lại tăng thêm một nấc, gọi là “sợ tội mà tự sát bất thành”, như vậy cuộc sống sau này càng khốn đốn hơn.

Hay nhảy xuống ao đi, lại

sợ bị đàn bà con gái giặt quần áo nhìn thấy, vừa được ngụm nước đã bị

người ta kéo khỏi cái ao, vẫn là công cốc.

Nhảy vào hố phân thì

sẽ chẳng có ai ra tay cứu, nhưng mồm miệng tai mắt đều ngập ngụa nước

phân, nước tiểu, nghĩ đến đã thấy khó chấp nhận, hơn nữa chết bẩn thỉu

như vậy, nếu muốn đầu thai kiếp sau để làm nhà văn thì cũng đừng mong

đợi gì.

Đúng lúc đứng bên bờ vực của sự tuyệt vọng thì Sầm Chi

nhận được một lá thư gửi từ tỉnh nhà, xưng Sầm Chi là “thầy của em”, ký

tên “Đào Kim Phần, một người yêu văn ngưỡng mộ thầy”, nội dung thư toàn

là những lời lẽ khích lệ.

Sầm Chi vắt óc cũng không nghĩ ra được cô gái Đào Kim Phần đó là người nơi nào, ông giở lại cuốn sổ ghi chép

nhỏ quý báu của mình ra tìm, cũng không thấy cái tên “Đào Kim Phần”, mà

những cái tên trong cuốn dổ đó đều là quá khứ rồi, người ta không liên

lạc với ông từ lâu. Ông xé toạc cuốn sổ ghi chép đó, tìm một quyển sổ

nhỏ mới, trong cột “họ tên”, viết một cách cung kính mấy chữ “Đào Kim

Phần”, trong cột “liên hệ”, cảm kích viết mấy chữ “ân nhân cứu mạng”.

Sầm Chi viết thư trả lời rất cẩn thận, nói mình có lỗi với nhân dân, có lỗi với Đảng, phạm sai lầm theo phái hữu, may nhờ có chính phủ cứu rỗi kịp

thời, đã cho mình cơ hội sửa chữa làm lại từ đầu, giờ đang nỗ lực cải

tạo tư tưởng, phấn đấu sớm trở về với vòng tay của nhân nhân dân v.v…

Đào Kim Phần nhanh chóng gửi tới bức thư thứ hai, lần này không còn kiểu

khách sáo nữa, sau tiếng xưng hô “thầy của em” lại thêm một chữ “tình

yêu của em”, và thẳng thắn thổ lộ tình yêu và lòng ngưỡng mộ của mình

đối với “thầy của em, tình yêu của em”, cảm xúc chân thành, lời văn

thanh thoát, Sầm Chi đọc mà ngây ngất, cứ như một giấc mơ.

Mãi

cho đến giờ Sầm Chi mới nhớ ra một khuôn mặt mơ hồ, Đào Kim Phần chắc là cô gái nhỏ nhắn có khuôn mặt hơi xanh xao, trông nhỏ hơn nhiều so với

nhóm nữ sinh yêu văn nghệ, không giống sinh viên đại học, mà giống học

sinh trung học chưa hết tuổi dậy thì. Ông chỉ có một chút ấn tượng như

vậy đối với Đào Kim Phần, cũng bởi vì cô vẫn chưa trưởng thành nên lúc

đó ông nghĩ cô là em gái của một nữ sinh nào đó.

Ông hoàn toàn

không ngờ trong cơ thể nhỏ nhắn Đào Kim Phần lại ẩn chứa sự gan dạ và

sức mạnh to lớn như vậy, trong khi tất cả mọi người đều không dám qua

lại với ông thì cô nữ sinh bé nhỏ này lại mạnh dạn thổ lộ tình yêu chân

thành của mình với ông, điều đó khiến ông cảm động đến rơi nước mắt, lập tức viết ngay một lá thư bày tỏ nỗi lòng.

Nhà văn thì hay dễ bị lẫn lộn giữa tưởng tượng và hiện thực, bức thư đầu tiên Sầm Chi viết

cho Đào Kim Phần không giống như viết cho cô gái nhỏ nhắn chưa trưởng

thành với khuôn mặt mơ hồ, mà như viết cho người yêu mà mình đã khao

khát, mến mộ bao năm, một tình cảm sâu đậm, nồng nhiệt và lãng mạn.

Từ đó Sầm Chi không còn cảm thấy cô đơn, buồn tẻ nữa, những mệt mỏi về thể xác cũng đã dễ chịu hơn, cuộc sống trống trải cũng trở nên phong phú,

toàn bộ thời gian rỗi rãi của ông đều dùng để viết thư, giống như viết

một cuốn tiểu thuyết, có lúc phải chỉnh sửa nhiều lần, có lúc lại viết

một mạch, bức nào cũng viết rất văn vẻ, hai người nói chuyện về văn

chương, về kịch, về nghệ thuật, về hội họa, phàm là chủ đề không liên

quan đến cơm áo gạo tiền, họ đều bàn tới.

Nhưng ông không dám nói đến tương lai, biết mình không xứng.

Đào Kim Phần mấy lần hỏi ông có dự định gì trong tương lai, ông đều quanh co rồi lảng đi.

Sau đó Đào Kim Phần đã viết một tiểu thuyết ngắn, nhờ “thầy của em” chỉnh sửa.

Cuốn tiểu thuyết viết về hai thanh niên người Nga, người con trai bị Lê nin

gọi là “Đảng viên Đảng tháng Chạp” của “Những nhà Cách mạng quý tộc”,

sau khi việc lật đổ Sa hoàng bị thất bại, đã bị lưu đày đến vùng Siberia lạnh giá, vị hôn thê của anh đã từ bỏ cuộc sống quý tộc, xa hoa để đuổi theo người mình yêu ở Siberia, hai người đã kết thành vợ chồng tại vùng đất băng giá và sống với nhau đến đầu bạc răng long.

Đọc xong

cuốn tiểu thuyết của Đào Kim Phần, Sầm Chi không chỉ cảm động vì một

tình yêu không hề lay chuyển được thổ lộ giữa từng câu từng chữ, mà cũng kinh ngạc bởi ngòi bút của cô. Đào Kim Phần nói đã từng gửi ông bài

viết của mình, nhờ ông chỉnh sửa, vậy sao ông không hề phát hiện ra n