Old school Easter eggs.
Trung Khuyển Cắn Ngược

Trung Khuyển Cắn Ngược

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321622

Bình chọn: 7.00/10/162 lượt.

ng Diêu đã bắt chuẩn tính nết quật ngạo của Phàn Ngọc Hương, mỗi lần đều bắt được nàng, ôm nàng vào trong ngực để nàng giương nanh múa vuốt, y bừa bãi cắn cắn môi của nàng, lưu lại hương vị của y trên người nàng.

Mà mỗi khi như vậy, Phàn Ngọc Hương vừa được tự do, chắc chắn sẽ hung hăng tát Nhậm Thương Diêu một cái.

Nhậm Thương Diêu cũng không so đo, dù sao một bàn tay so với tư vị tốt đẹp kia thì không tính là cái gì.

Bởi vậy, lúc này môi Phàn Ngọc Hương mặt lạnh vẫn sưng đỏ, thậm chí còn tê tê, cánh môi còn có dấu vết bị cắn, người sáng suốt vừa thấy đã biết miệng vừa được hung hăng yêu thương.

Mà ngồi ở phía sau Phàn Ngọc Hương, Nhậm Thương Diêu thoả mãn liếm môi, nhưng mắt vàng lại không thỏa mãn, ngửi mùi hương trên người Phàn Ngọc Hương, nhìn thân hình nhỏ nhắn yêu kiều giống như bị y vây trong lòng, ánh mắt Nhậm Thương Diêu xẹt qua dục vọng tham lam, chỉ vài cái hôn, sao có thể làm dã thú trong lòng y ăn no?

Mọi chuyện không thể nóng vội không phải sao? Đói nhiều năm như vậy, Nhậm Thương Diêu cũng không nóng lòng, tuy rằng không vội ăn, nhưng cọ chút ngon ngọt cũng không sai.

Nhậm Thương Diêu thu cánh tay lại, nhìn lưng Phàn Ngọc Hương cương lại, y cong khóe môi. Nàng không muốn y đụng vào cũng không sao, y không để ý mình sẽ chủ động tới gần.

Từ từ dán lên lưng Phàn Ngọc Hương, hàm dưới cọ trán của nàng, môi mỏng dán lên tai nàng, Nhậm Thương Diêu nhẹ giọng trả lời vấn đề của nàng.

“Không phải muốn đi thành Chính Nghĩa sao?” Y còn nhớ ước định luận võ của bọn họ.

Phàn Ngọc Hương tránh môi của y, đôi mắt khó chịu trừng y, “Nói chuyện thì cứ nói! Đừng động tay động chân!”

Từ khi Nhậm Thương Diêu ngỏ lời, tên thối tha này cứ luôn cố ý vô tình ăn đậu hủ của nàng, mà mấy ngày nay càng không kiêng nể gì, không ba thì năm cọ nàng, ánh mắt nhìn nàng giống như muốn nuốt nàng vào bụng vậy.

Nhậm Thương Diêu cười, dáng vẻ lưu manh rõ ràng thực hạ lưu, nhưng y lại có thể cười toát ra một cỗ tà khí mê người.

“Chủ tử, người có biết, ta muốn làm không chỉ là động tay động chân.” Ngón tay y nhẹ nhàng vuốt cánh môi sưng đỏ của nàng.

Phàn Ngọc Hương oán hận mà hất tay y ra, nàng cảm thấy mình không phải dưỡng một con bạch nhãn lang, mà là dưỡng một cầm thú hạ lưu, mấy lời dơ bẩn hạ lưu này mà cũng nói ra khỏi miệng được!

Nhưng quả thật Phàn Ngọc Hương biết Nhậm Thương Diêu nói thật, hành động cùng ánh mắt của y đều không ngừng nói với nàng -- y muốn ăn nàng.

Giống như buổi sáng -- lại một lần để lại ký hiệu bị phát hiện, Nhậm Thương Diêu ngang ngược hôn nàng, nàng đã không xa lạ với nụ hôn của y, thậm chí đầu lưỡi xâm lược kia, nàng đều chết tiệt đã quen thuộc.

Miệng lưỡi dã man cuốn lấy nàng càng lúc càng kịch liệt, mặc kệ nàng né tránh như thế nào, đều tránh không thoát lưỡi của y, cánh tay của nàng bị cầm lấy tưởng chừng như muốn bẻ gẫy xương cốt nàng, thậm chí bụng dưới dán lấy nàng còn hạ lưu cứng rắn lên.

Phàn Ngọc Hương tức giận trực tiếp tát y hai cái.

Nhậm Thương Diêu cũng vô tội tươi cười, hạ lưu nói một câu, “Chủ tử, người có biết, buổi sáng nam nhân luôn dễ kích động không.”

Mà ánh mắt kia nhìn nàng chính là -- ai bải nàng bị ta phát hiện?

Còn chưa đủ, Nhậm Thương Diêu lại vuốt cằm bổ xung một câu, “Chủ tử, người luôn để lại ám hiệu rõ ràng như vậy, người muốn ta hôn người như vậy sao?”

Kỳ thực nàng thích đi? Nhậm Thương Diêu suýt nữa nói ra những lời này.

Phàn Ngọc Hương tức giận cả người phát run, nhưng lại không thể không thừa nhận quả thật nàng không thể làm gì tên này. Nàng chưa bao giờ biết Nhậm Thương Diêu vô lại như vậy, tát y một cái không là gì, y vẫn mang khuôn mặt dày tươi cười nói chuyện ghê tởm với nàng, mà nên ăn đậu hủ, y vẫn ăn.

Nàng càng tức càng giận, Nhậm Thương Diêu càng vui.

Phàn Ngọc Hương thế nhưng lại có cảm giác mình bị ăn gắt gao, điều này làm cho nàng càng táo bạo, mà nàng càng táo bạo, Nhậm Thương Diêu càng ăn định nàng...... Này không được!

Phàn Ngọc Hương không thể không ép mình áp chế tính nết táo bạo, âm thầm hít sâu, ép chính mình bình tĩnh, làm như không có nghe thấy những lời hạ lưu Nhậm Thương Diêu đã nói, nàng nghĩ đến những lời Nhậm Thương Diêu vừa mới nói.

“Muốn đến thành Chính Nghĩa?” Nàng còn tưởng rằng y cứ luôn đi vào núi, là muốn trói nàng ở trong núi, thật không ngờ Nhậm Thương Diêu lại đi về hướng thành Chính Nghĩa.

Mà Phàn Ngọc Hương nghĩ đến nguyên nhân mình muốn đi thành Chính Nghĩa, khi đó nàng tuyệt sẽ không theo để Thương Diêu tự do, nhưng bây giờ......

“Không cần đi, ngươi muốn tự do, ta cho ngươi.” Tên nô bất trung bất nghĩa này, Phàn Ngọc Hương nàng tiêu thụ không nổi.

Nhưng mà chờ nàng khôi phục võ công rồi, đương nhiên sẽ không bỏ qua y đơn giản như vậy, cho dù ở thâm sơn dã lâm, nàng cũng sẽ đào tên bạch nhãn lang này ra mà chém!

“Sau đó lại bị người đào ra mà chém sao?” Nhậm Thương Diêu liếc một cái liền nhìn ra ý tưởng của Phàn Ngọc Hương, còn trực tiếp vạch trần nói ra.

Nhưng Phàn Ngọc Hương không hề xấu hổ khi bị nhìn thấu, nàng hừ lạnh, cũng không phủ nhận, mắt đen âm u trừng y.

“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ bỏ qua cho