
bọn họ rời sơn cốc này?”
“Đúng vậy.”
“Điều này sao có thể!” Phải phí bao nhiêu thời gian hả? Mà vì sao Nhậm Thương Diêu lại phải làm vậy? hừ, gì mà thú chi tử, nuôi Nhậm Thương Diêu, dạy Nhậm Thương Diêu đều là nàng, cống hiến lớn nhất là nàng nha! Người thú tộc đâu? Cùng lắm chỉ nuôi Nhậm Thương Diêu ba năm, lại muốn Nhậm Thương Diêu trả giá cả đời, chuyện thâm hụt tiền vốn này ai muốn làm!
“Nếu không thì sao?” Phàn Ngọc Hương nâng cằm, “Ta sẽ không để Nhậm Thương Diêu lưu lại.”
Trưởng lão mỉm cười, “Các ngươi không ra được cốc này.”
Phàn Ngọc Hương nheo mắt, “Đây là uy hiếp sao?”
Trưởng lão nhìn về phía Nhậm Thương Diêu, nhẹ giọng thở dài, “Đứa nhỏ, chẳng lẽ ngươi muốn vứt bỏ tộc nhân của ngươi sao? Ngươi nhẫn tâm nhìn tộc nhân của ngươi diệt vong sao?”
Phàn Ngọc Hương trừng to mắt. Mẹ kiếp, lại cái bài vừa uy hiếp vừa bi tình này, trưởng lão học được thủ đoạn ti bỉ của con người thật tốt!
“Nhậm Thương Diêu, ngươi muốn thế nào?” Nàng trừng Nhậm Thương Diêu.
Nhậm Thương Diêu bình tĩnh nhìn lại Phàn Ngọc Hương.
Phàn Ngọc Hương ngẩn người, “Đừng nói với ta ngươi muốn......”
“Ta muốn ở lại.” Nhậm Thương Diêu bình tĩnh mà trả lời nàng.
“Cái gì......”
“Đứa nhỏ, ngươi không phải người thú tộc, cho nên ngươi có thể rời đi.” Trưởng lão lập tức nói với Phàn Ngọc Hương.
Phàn Ngọc Hương lập tức táo bạo, “Ngươi muốn lưu lại? Nhậm Thương Diêu, ngươi lưu lại làm cái gì? Ngươi có khả năng gì? Dạy bọn họ nói chuyện viết chữ sao? Ngươi nhìn trưởng lão dạy bọn họ lâu như vậy mà chỉ được có thế, ngươi cho rằng mình rất có tài sao? Trừ biết vài chữ, võ công tốt một chút, ngươi có cái gì? Ngay cả bạc ngươi cũng không có!”
Còn dẫn dắt người thú tộc đi tới vinh quang, y không chết già ở trong cốc đã tốt rồi.
“Ta muốn ở lại.” Đối mặt với Phàn Ngọc Hương phẫn nộ, Nhậm Thương Diêu vẫn bình tĩnh lặp lại câu này.
“Ngươi!” Phàn Ngọc Hương tức giận trừng y. Y muốn ở lại, nàng thì sao? Y không cần nàng sao...... Mẹ kiếp! Sao nàng lại có cảm giác bị vứt bỏ, ai thèm y nha!
“Được! Tùy ngươi!” Nói cái gì mà thích nàng...... Nàng đột nhiên có cảm giác uất ức...... Phi! Nàng đang nghĩ cái gì! Uất ức cái rắm!
Y muốn đi đâu cứ đi, y cho rằng nàng sẽ luyến tiếc y sao, vậy sai lầm rồi, Phàn Ngọc Hương nàng mới không cần--
Đúng! Nàng không cần--
Phàn Ngọc Hương cảm thấy mình hẳn nên lập tức rời sơn cốc này, quả thật nàng phải rời khỏi, Nhưng mà...... Ngày thứ ba, nàng vẫn ở trong cốc.
Chính nàng cũng không biết vì sao, mỗi khi muốn bước ra sơn cốc, luôn không hiểu sao lại do dự, thói quen xoay người, lại không thấy được người luôn đứng ở phía sau kia...... Trong nháy mắt, nàng lại cảm thấy có chút hoảng hốt.
Cảm giác như cái bóng của mình đột nhiên biến mất, không còn như hình với bóng, làm cho nàng cảm thấy mất mát, sau đó, chờ nàng hoàn hồn lại nhận ra mình đã trở về nhà đá đơn sơ, nhà đá chỉ có một bàn một giường, hơn nữa tất cả đều dùng đá tảng chế thành, vừa cứng lại thô ráp, ngay cả cái cốc uống nước cũng không có.
Phàn Ngọc Hương tham hưởng thụ vốn sẽ không ở trong loại phòng như vậy, nhưng nàng đã ở ba ngày, cũng ngủ ba ngày trên giường đá cứng rắn.
Về phần Nhậm Thương Diêu ở nhà đá cách vách nàng, sau khi y nói muốn ở lại, liền hoàn toàn không nhìn nàng, mà bắt đầu trách nhiệm thú chi tử của y, tuần tra sơn cốc này, nhận thức người thú tộc trong cốc, nghĩ xem làm thế nào để cho tộc nhân có cuộc sống tốt.
Cho tới bây giờ Phàn Ngọc Hương chưa từng bị Nhậm Thương Diêu bỏ qua như vậy!
Sao lại thế? trong mắt y bây giờ chỉ có tộc nhân, không có chủ tử nàng đây sao? Bạch nhãn lang chính là bạch nhãn lang! Không chỉ cắn ngược, ngay cả ân tình nàng đối với y cũng quên!
Còn nói cái gì thích nàng......
“A Man, sao nàng lại tới đây?”
Bên ngoài truyền đến thanh âm của Nhậm Thương Diêu, Phàn Ngọc Hương lập tức từ trên giường ngồi dậy. A Man chính là nữ thú tộc kia, ba ngày này, A Man đều đi theo Nhậm Thương Diêu, ánh mắt nhìn Nhậm Thương Diêu phát ra ái mộ chói lọi, mà nhìn Phàn Ngọc Hương lại không chút che giấu chán ghét.
Bây giờ đã nửa đêm, A Man này tìm Nhậm Thương Diêu làm gì?
Phàn Ngọc Hương không nhịn được xuống giường đi đến bên cửa sổ đá, cửa sổ này vừa vặn có thể nhìn được cửa phòng Nhậm Thương Diêu, nàng lui thân mình, vụng trộm nhìn ra bên ngoài.
A Man ôm một tấm da hổ, không lưu loát nói với Nhậm Thương Diêu, “Này, cho.”
Nhậm Thương Diêu không nhận da hổ, mỉm cười với A Man, “Không cần, nàng cầm đi.”
“Không! Cho!” A Man rất kiên trì, ánh mắt nhìn Nhậm Thương Diêu lộ ra yêu thích thẳng thắn. Người thú tộc trời sinh đã có tướng mạo tốt.
A Man chỉ mặc da thú để lộ dáng người, tuy rằng làn da ngăm đen, nhưng mà tắm rửa sạch sẽ thì cũng thanh lệ, tuy rằng kém Phàn Ngọc Hương, nhưng mà cũng có hương vị của chính mình.
Không giống với nam thú tộc bị quăng vào trường đấu chém giết, nữ thú tộc thực được quý tộc yêu thích. Nhìn hai người, Phàn Ngọc Hương lại có loại cảm giác xứng đôi.
Khác với thân hình bé bỏng của nàng, A Man cao lớn đứng chung với Nhậm Thương Diêu vừa khéo đẹp, mà A Man tuy rằng ngượng ngùng,