Trung Khuyển Cắn Ngược

Trung Khuyển Cắn Ngược

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321740

Bình chọn: 7.00/10/174 lượt.

luyện võ, nàng là buổi tối tập võ.

Đối với võ thuật, Phàn Ngọc Hương chắc chắn là thiên tài võ học trời sinh, xem qua chiêu thức một lần, nàng có thể diễn luyện ra.

Minh chứng rõ ràng là võ lâm đệ nhất cao thủ Úy Phạm Thiên ngày xưa đều sợ hãi than thiên tư của Phàn Ngọc Hương, võ công của Phàn Ngọc Hương tất cả đều do Úy Phạm Thiên tự tay truyền thụ. Ông và thê tử không sinh được, mà Phàn Ngọc Hương lại cực có duyên với Úy Phạm Thiên, Úy Phạm Thiên hoàn toàn xem Phàn Ngọc Hương là nữ nhi thân sinh của mình mà yêu thương.

Thậm chí Úy Phạm Thiên còn nhận lời với Phàn Ngọc Hương, chỉ cần nàng có thể đả bại ông, ông sẽ đưa Hạo Nhiên sơn trang của ông cho nàng, mà lúc nàng mười lăm tuổi năm ấy đả bại ông, cũng nhận luôn lễ vật nàng luôn luôn muốn.

Ngay cả thú tộc mạnh mẽ cường đại Nhậm Thương Diêu cũng không thể không ghen tị tư chất học võ thiên tài của Phàn Ngọc Hương, công phu của y tất cả đều do Phàn Ngọc Hương dạy y, Úy Phạm Thiên cũng chỉ thu Phàn Ngọc Hương là đồ đệ, tuy rằng cốt cách tư chất y không sai, nhưng so với Phàn Ngọc Hương lại yếu hơn, Úy Phạm Thiên làm sao vừa mắt.

Hơn nữa ham muốn chiếm hữu với đồ vậy thuộc về mình của Phàn Ngọc Hương rất mạnh, cho dù Úy Phạm Thiên có dạy, nàng cũng không cho, Nhậm Thương Diêu là nô của nàng, hết thảy của y chỉ có nàng có thể truyền thụ.

Tại chợ nô lệ kia, Úy Phạm Thiên nói muốn mua một hộ vệ trung tâm cho nàng, nàng liếc mắt một cái liền nhìn trúng con thú mắt vàng kia, một khắc lúc nàng nhìn, Nhậm Thương Diêu đã định là vật tư hữu của nàng.

Nghe thấy đã giữa trưa, Phàn Ngọc Hương lười biếng ngáp, Nhậm Thương Diêu đi về phía trước, khẽ kéo dây kéo trên tường một chút.

Chỉ chốc lát sau, bốn thị nữ chuyên môn hầu hạ Phàn Ngọc Hương rửa mặt chải đầu bước vào nội thất, các nàng nhất tề cung kính phúc thân hướng Nhậm Thương Diêu, mới đi tới giường gỗ hoa lê.

Tử Tô đi trước cầm chậu nước trong tay đặt lên bàn bạch ngọc bên cạnh, Phục Linh theo sau dùng dây cột màn giường, Hạ Thảo đi đến tủ quần áo chọn lựa quần áo Phàn Ngọc Hương muốn mặc, Đào Chi đỡ Phàn Ngọc Hương rời giường.

Hoàn toàn là một dạng thiên kim tiểu thư, Nhậm Thương Diêu sớm thành thói quen hình ảnh này, an tĩnh mà đứng tại chỗ.

Màn vừa mở ra, hồ ly tuyết trắng mập mạp liền nhảy ra, dừng bên cạnh ghế, nằm sấp xuống, mắt tím híp lại, cúi đầu liếm lông.

Nhậm Thương Diêu nhìn chằm chằm hồ ly lông rối tung, mắt vàng hơi hơi nheo lại.

Hồ ly chết tiệt này lại trèo lên giường !

Hồ ly màu trắng nhận ra nguy hiểm, lông dựng thẳng, nhưng lại nghĩ đến có chủ nhân ở đây, ánh mắt thị uy liếc Nhậm Thương Diêu, còn đắc ý nhếch môi với y.

Nhậm Thương Diêu hoàn toàn không để thị uy của con súc sinh mập ú này vào mắt.

Hồ ly chết tiệc! Chờ Phàn Ngọc Hương không ở đây, xem ta thu thập ngươi thế nào.

Một người một hồ trừng mắt, lúc Phàn Ngọc Hương từ trên giường đứng dậy, một người một hồ đều lập tức thu hồi ánh mắt, làm như cái gì cũng chưa phát sinh.

Phàn Ngọc Hương không khác lúc mười lăm tuổi là mấy, ngũ quan tựa như bạch ngọc vẫn tỉ mỉ, khuôn mặt nho nhỏ, thân mình cũng xinh xắn lanh lợi, tóc đen như mây tản ra, làn da oánh bạch ngọc nhuận như tuyết, nhu nhược làm cho người ta muốn thương yêu.

Nhưng Nhậm Thương Diêu so với ai càng hiểu được đây là biểu hiện giả dối, Phàn Ngọc Hương thật sự rất mạnh, tay không xử lý một mãnh hổ cũng không thành vấn đề.

Vẻ mặt Phàn Ngọc Hương vẫn nhất quán lạnh nhạt, để bốn nha hoàn hầu hạ, thay áo ngủ mỏng manh, thân thể tuyết trắng mềm mại chỉ có cái yếm màu hồng đào cùng tiết khố, một chút cũng không để ý trong phòng còn có đại nam nhân đang đứng.

Nhậm Thương Diêu lặng lẽ ngước mắt, Phàn Ngọc Hương đưa lưng về phía y, nhìn tấm lưng tuyết trắng nõn không tỳ vết, mắt vàng nhanh chóng hiện lên một tia tham lam cùng khát vọng.

Phàn Ngọc Hương nhíu mày, nàng quay đầu, thấy Nhậm Thương Diêu cúi mắt, thực đúng mực mắt xem mũi, lỗ xem tâm, nghĩ chắc là do mình đa tâm, Nhậm Thương Diêu không dám nhìn lén.

Nhận thấy ánh mắt Phàn Ngọc Hương, sắc mặt Nhậm Thương Diêu không thay đổi, phảng phất như chuyện gì cũng chưa phát sinh, khóe mắt liếc thấy ánh mắt khinh bỉ của hồ ly mập đang nằm rên ghế -- nó thấy được vừa rồi Nhậm Thương Diêu nhìn lén.

Nhìn thấy thì thế nào? Hồ ly chết tiệc ngươi có thể mở miệng nói tiếng người cáo trạng với Phàn Ngọc Hương sao?

Phàn Ngọc Hương quay đầu lại, tiếp tục để bốn thị nữ hầu hạ thay quần áo.

Nàng dám ở trước mặt Nhậm Thương Diêu thay quần áo, chính là biết Nhậm Thương Diêu không dám nhìn, y là nô, không dám mạo phạm chủ tử.

Rõ ràng biết ý nghĩ của Phàn Ngọc Hương, khóe môi Nhậm Thương Diêu nhếch lên, ẩn ẩn đùa cợt.

“Cười cái gì?” Phàn Ngọc Hương thay một thân xiêm y màu phượng vỹ, ngồi trước bàn trang điểm, từ kính nhìn thấy Nhậm Thương Diêu đứng ở phía đang cười.

Nhậm Thương Diêu ngẩng đầu, mắt vàng đối diện với tầm mắt trong kính, y nhếch môi, lười biếng tươi cười để lộ khiêu khích lưu manh, “Bây giờ làm nô ngay cả cười cũng phải được chủ tử ngươi cho phép sao?”

Chủ tử, Trầm Hương sơn trang chỉ có Nhậm Thương Diêu gọi Phàn N


Old school Easter eggs.