
ến cung bồi
thái tử học, tiện thể đến gặp muội, có đại sự gì có thể nói cho muội
biết……” Tô Mộ Tịch nói một hơi, nói xong, thấy Tam ca đang tựa tiếu phi
tiếu nhìn mình.
Thấy muội muội dặn dò liên hồi như gà mẹ, Tô Hồng Diệu cảm thấy có chút
buồn cười: “Tịch nhi khi nào thì biết quan tâm chuyện trong nhà vậy?
Giống hệt gà mẹ bảo vệ gà con.”
Tô Mộ Tịch không cười, nhìn thẳng vào mắt Tô Hồng Diệu nói: “Ca, huynh
phải chú ý động tĩnh trong viện của Tuyết nhi nhiều hơn. Nếu nàng ta
sinh bệnh, huynh thay mặt cha chiếu cố nàng ta nhiều hơn, đừng để cha ở
Trà Tuyết viên nhiều.”
“Được, Tam ca nhất định chú ý. Muội ở trong cung cứ vui vẻ mà sống,
đừng lo lắng nhiều đến chuyện trong nhà, tin tưởng Tam ca có thể xử lý
tốt.” Tô Hồng Diệu lên tiếng đáp, chẳng lẽ, Tịch nhi cũng nhận ra điều
gì sao?
“Ừ, Tịch nhi tin Tam ca.” Tô Mộ Tịch lúc này mới nở nụ cười, kiếp
trước, Tam ca có thể đem sự nghiệp phát triển lớn như vậy. Năng lực cùng con mắt nhìn người, tất nhiên không thể xem thường.
Tô Hồng Diệu thấy muội muội tươi cười, chần chừ một lát, vẫn mở miệng
nói: “Tịch nhi, Tam ca biết muội không thích Thành hoàng tử. Nhưng đừng
đối xử với hắn cay nghiệt quá, được không? Hắn là đứa nhỏ đáng thương,
hơn nữa, còn là một đứa nhỏ lương thiện.” Hắn có gặp qua Thành hoàng tử
vài lần, trí lực có chút thiếu hụt, mỗi lần thấy bọn họ cùng Dạ hoàng tử cùng một chỗ, trên mặt đều xuất hiện ánh mắt hâm mộ. Bộ dáng cô đơn đó, khiến người ta nhìn mà đau lòng.
Nghe xong, Tô Mộ Tịch ngây người, thật lâu sau mới trả lời: “Tam ca,
muội sẽ.” Sao có thể không đây, trải qua nhiều chuyện như vậy, những ai
đối xử tốt với nàng, nàng đã sớm khắc trong lòng.
Hôm sau, sáng sớm Lâm phu nhân đã mang theo Lâm Nhược Mai đến Tô phủ.
Lâm Nhược Mai năm nay tám tuổi, lớn hơn Tô Mộ Tịch hai tuổi. Sau đó, Lâm phu nhân liền cùng Vương Hương Tú vào nhà nói chuyện, Lâm Nhược Mai kéo Tô Mộ Tịch qua nói: “Tịch muội muội, chúng ta đến đình nghỉ mát bên kia ngắm cảnh đi!”
“Được.” Tô Mộ Tịch không nói nhiều, ngoan ngoãn để nàng kéo mình đi đến đình nghỉ mát. Hai người ngồi xuống băng ghế trong đình, Hoa Ngữ sau
khi đem trà và điểm tâm lên liền lui xuống.
Lâm Nhược Mai quay sang dặn dò Tô Mộ Tịch giống như tỷ tỷ: “Tịch muội
muội, mấy ngày nữa muội tiến cung rồi, hết thảy phải cẩn thận, đừng nháo loạn như lúc trước nữa. Hoàng hậu nương nương là cô cô của ta, nàng
ghét nhất chính là người khác đối xử không tốt với biểu đệ của ta.”
“Ân, Tịch nhi đã biết, tạ ơn Nhược Mai tỷ tỷ đã nhắc nhở ta.” Tô Mộ Tịch thật tâm cảm tạ, bất kể lúc nào, Nhược Mai cũng luôn coi nàng là bằng
hữu hoặc coi nàng như em chồng tương lai.
“Muội nha, hiểu rõ là tốt rồi. Nương của ta luôn nói, đừng bao giờ quan
tâm người khác nói gì, không cần để ý là được.” Lâm Nhược Mai chần chừ
một lúc: “Tịch muội muội, tuy biểu đệ ta có chút khờ khạo, nhưng ta vẫn
cảm thấy hắn cũng không phải ngốc, chỉ là quá mức đơn thuần mà thôi,
muội……”
Lời Lâm Nhược Mai còn chưa dứt, liền bị một thanh âm đánh gãy: “Lâm tỷ
tỷ, ngươi nói gì vậy? Cũng không là ngươi gả cho tên ngốc đó, ngươi nói
thế nào mà chẳng được.” Hai người quay đầu, bắt gặp một khuôn mặt tức
giận đang đứng đằng sau.
Tô Mộ Tịch nhíu mày, quả nhiên cảnh tượng này giống hệt kiếp trước:
“Muội muội, ngươi sao lại vô lễ như vậy, truyền ra ngoài, mọi người lại
tưởng nữ nhi Tô gia không được dạy dỗ, mau xin lỗi Nhược Mai tỷ tỷ đi.”
Liếc mắt nhìn Cận Băng Tâm đứng sau Tô Mộ Tuyết một cái, Tô Mộ Tịch lên
tiếng trách cứ.
Tô Mộ Tuyết nhìn Cận Băng Tâm một cái, xoắn xoắn chiếc khăn trong tay:
“Ta cũng không nói gì sai, vì sao bắt ta phải xin lỗi. Tỷ tỷ, sao ngươi
có thể làm như vậy? Tuyết nhi chỉ muốn giúp tỷ tỷ thôi, nàng ta sao có
thể nói thế?Dù nàng ta muốn cười nhạo tỷ tỷ phải gả cho kẻ ngốc, cũng
không thể nói thế trước mặt tỷ được.”
Tô Mộ Tịch cười lạnh, liệu có phải chính ngươi cũng đang muốn cười nhạo
ta: “Băng di, ngươi dạy dỗ muội muội ta thật tốt. Nếu để cha ta nhìn
thấy bộ dáng lễ phép như vậy của nàng, ngươi nói xem, cha ta sẽ làm thế
nào?” Tô Mộ Tịch thản nhiên liếc nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Cận Băng Tâm, tựa tiếu phi tiếu hỏi. Cha là quan viên triều đình, nên lễ nghi luôn
đặt lên hàng đầu.
“Đại tiểu thư thứ tội, nô tỳ xin phép đưa nhị tiểu thư xuống, dạy dỗ lại nàng. Lâm tiểu thư, thực xin lỗi, là nhị tiểu thư thất lễ.” Cận Băng
Tâm lập tức cúi đầu thỉnh tội.
“Không sao.” Lâm Nhược Mai cũng không để bụng lời nói của Tô Mộ Tuyết, chỉ là có chút sợ Tô Mộ Tịch đa tâm.
“Lâm tiểu thư đại nhân đại lượng, đại tiểu thư, nô tỳ xin phép đưa nhị
tiểu thư lui xuống trước.” Cận Băng Tâm hành lễ, sau đó, kéo Tô Mộ Tuyết lui ra ngoài. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trước kia, mỗi lần chỉ cần
để cập đến chuyện Tô Mộ Tịch phải gả cho một tên ngốc, nàng ta đều khóc
nháo đến long trời lở đất khiến người bên cạnh phát phiền. Bây giờ,
Tuyết nhi nhắc đến chuyện này, nàng ta thậm chí còn không đỏ mặt với Lâm Nhược Mai. Hay là, Tô Mộ Tịch vốn không phải là Tô Mộ Tịch?
Trở lại Trà Tuyết viên, Tô Mộ Tuyế