Duck hunt
Trùng Sinh Chi Ngốc Phu Quân

Trùng Sinh Chi Ngốc Phu Quân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323485

Bình chọn: 7.00/10/348 lượt.

đến lúc Tô Mộ Tịch đến tuổi cập kê, sẽ cử hành đại hôn với

Thành hoàng tử”. Cho nên, trên dưới Tô phủ cũng phải hảo hảo chuẩn bị,

không dám khinh xuất. Mà Tô Mộ Tịch đâu? Nàng đang theo Vương Hương Tú

học lễ nghi cung đình. Những việc rắc rối rườm rà này làm sao nàng có

thể học nổi, nhưng mà vì làm cho mẫu thân yên tâm, nàng mới giả vờ giả

vịt học.

Vương Hương Tú thấy Tô Mộ Tịch chăm chú theo nàng học hỏi, trong lòng

cũng không còn trách bọn họ muốn đưa nàng vào cung nữa. Chỉ là, trong

lòng đột nhiên thấy ê ẩm , có chút tư vị không đành lòng. Ngồi xổm

xuống, đem nàng ôm vào lòng mình Tô Mộ Tịch không hề cử động, có lẽ mẹ

con tâm linh tương thông. Nàng có thể cảm nhận được nỗi khổ sở của mẫu

thân, tay nhỏ bé vỗ nhẹ lưng của nàng, an ủi nàng. Kiếp trước, nàng thật là khờ, cư nhiên lại nghĩ mẫu thân không thương nàng.

“ Tịch nhi, vào cung rồi phải chiếu cố chính mình thật tốt. Nhất định

phải ăn cơm đúng giờ, ngủ đúng giờ, cùng các công chúa, hoàng tử hòa hợp sống thật tốt. Chỉ cần nương có thời gian, sẽ tiến cung thăm ngươi.”

Vương Hương Tú cẩn thận dặn dò nàng, muốn nàng hảo hảo chiếu cố chính

mình, không thể tùy hứng linh tinh trong lời nói.

Tô Mộ Tịch lẳng lặng nghe mẫu thân dặn dò chính mình, hốc mắt hồng

hồng, trong lòng ê ẩm. Cái mũi nức nở một chút, mới lên tiếng an ủi : “

Nương, con biết rồi. Con vào cung, nếu như người nhớ con, có thể mời

Nhược Mai tỉ tỉ đến làm khách trong phủ, nàng sẽ rất vui, cũng có thể

thay nữ nhi bồi người, còn có, hãy đối xử tốt với phụ thân và ca ca

không cần lo cho nữ nhi. Nếu như mụôi mụôi có chuyện gì, nương nên để ý

nhiều hơn, đừng để cho cha phải bận lòng nhiều.” Mỗi một câu nói, nàng

đều có mục đích, chỉ mong mẫu thân có thể hiểu thì tốt rồi. Kiếp trước,

vì chuyện của nàng làm cho nương đối với cha có chút hiểu lầm, cho nên

mới có thể tạo cơ hội cho tiện nhân Cận Băng Tâm thừa cơ nhảy vào.

“ Ngươi, nha đầu kia, tỏ ra già dặn như vậy làm gì. Nương biết ngươi

vẫn là một đứa con nít, không cần suy nghĩ nhiều như vậy.” Vương Hương

Tú cũng hiểu Cận Băng Tâm có gì đó là lạ, không nên để tướng công của

mình quá thân cận với nàng ta. Thu hồi tâm trí, đau lòng ôm nữ nhi của

mình. Cảm thấy nữ nhi sau lần bị thương đó thông minh hơn rất nhiều,

cũng hiểu chuyện hơn rất nhiều, như vậy cũng tốt, tính tình này vào cung sẽ không chịu thiệt thòi. Nhưng, nàng lại không hy vọng Tịch nhi như

vậy, hài tử thì nên hưởng thụ sự vui vẻ đúng tuổi của mình.

“Ân, người ta chính là lo lắng mẫu thân thôi!” Tô Mộ Tịch yêu sủng nói

xong, còn nhẹ nhàng lắc lắc thân mình. Nàng như vậy, làm cho Vương Hương Tú đau lòng hơn : “ Tịch nhi, con càng như vậy, nương càng không muốn

rời xa con, ngày mai sẽ không muốn con rời đi.” . Trước kia, nữ nhi

không thân thiết với nàng, nhưng hiện tại…. Vương Hương Tú muốn giữ chặt nữ nhi bên mình, không muốn cho bất luận kẻ nào cướp đi.

“ Nương, con sẽ trở về mà!” Tô Mộ Tịch chu cái miệng nhỏ nhắn, tiếp tục làm nũng với mẫu thân. Tô Mộ Tịch thích ở chung với mẫu thân, với người nhà của mình, cảm giác này, kiếp trước nàng đã bỏ lỡ rất nhiều.

“ Chúng ta không biết, Tịch nhi lại làm nũng với nương a!” Vài ca ca đi tới, cũng không biết là ai lên tiếng trêu chọc. Cười, liếc mắt nhìn

nàng một cái, sau đó cung kính hành lễ với Vương Hương Tú “ Nương.”

“ Các con mau đến đây. Có chuyện gì cứ nói hết đi. Mai mụôi mụôi phải

vào cung rồi.” Vương Hương Tú từ ái vẫy tay, gọi ba con trai đi đến

trước mặt. Ba đứa nhỏ lập tức đi đến, nhìn chúng chiều cao không đồng

đều. Vương Hương Tú lộ ra nụ cười vui mừng. Đây là con của nàng, thật

giống cha của bọn chúng ….

Cuối cùng cũng đến mùng 7 tháng 7 . Người nhà lưu luyến đưa tiễn không

rời, Tô Mộ Tịch đi phía trước, bị Tô Thanh Hiệp ôm lên : “Tịch nhi, hãy

chăm sóc bản thân thật tốt, nếu có cơ hội cha sẽ vào cung thăm con.”

Tô Mộ Tịch gật đầu : “Cha, Tịch nhi biết rồi. Người hãy chăm sóc tốt cho mẫu thân và ca ca, đại sự quan trọng, chuyện trong nhà không cần lo

lắng, nương sẽ xử lý tốt. Còn nữa, quan trọng nhất là không được tìm di

nương cho con. Bằng không, Tịch nhi sẽ hận cha cả đời a!” Đi phía trước, Tô Mộ Tịch không quên dùng thanh âm non nớt của mình uy hiếp.

Tô Thanh Hiệp vừa bực mình, vừa buồn cười nhéo nhéo cái mũi của nàng : “ Nha đầu kia, cha thề với trời, tuyệt đối sẽ không tìm di nương cho con, cha đời này chỉ có một nữ nhân là mẹ của con, được chưa?” Nói xong,

thâm tình liếc nhìn Vương Hương Tú một cái.

Sau khi phụ thân nói xong, Tô Mộ Tịch liếc nhìn Cận Băng Tâm một cái.

Cận Băng Tâm ta xem ngươi sẽ làm được gì? Ôm một hồi lâu, Tô Thanh Hiệp

mới thả Tô Mộ Tịch xuống, để cho nàng bước lên phía trước. Người một nhà đều 2 mắt đẫm lệ tiễn nàng, nhưng Tô Mộ Tuyết lại cao hứng, về sau. Tô

gia chỉ có một mình nàng là nữ nhi.

Tô Mộ Tịch ngồi trên một xe ngựa xa hoa, nhìn khung cảnh ngoài phố

thông qua sa liêm ( màn cửa xe ngựa) đến xuất thần. Hoàng cung, có phải

giống như kiếp trước?. Còn ngốc tử kia… Thân thể có khỏe hay không?

Không bao lâu nữa, có thể gặp được hắn rồi. Hôm