
nổi tiếng trong thành. Mỗi tháng phải
đến đó ít nhất là một ngày, hắn rời kinh đã một tháng khi về chắc chắn sẽ ghé
Thiên Hương các. Tiểu thư định trà trộn vào Thiên Hương các, Tiểu thư nghĩ ra
hàng loạt kế hoạch. Nào là bắt cóc một cô nương ở đó rồi dả dạng nàng ta, nào
là uy hiếp tú bà. Nàng chỉ nhếch môi, những cái kế hoạch vớ vẩn ấy mà thành
công thì nàng đã không lo lắng đến vậy khi tiểu thư đòi đi báo thù.
- Chỉ cần bán mình vào đó là được mà. - Nàng ở một bên nhàn nhạt nói. Hai mắt
tiểu thư sáng rực, trong đó mang theo chút kính nể. Thế là bọn họ thống nhất
bám theo hắn về tới kinh thành. Đường đến kinh thành cũng thật xa, khi bọn họ
gần đến một trấn nhỏ nào đó nàng sẽ đến quán trọ đặt trước phòng ngâm nước ấm
rồi đợi tiểu thư và bọn họ đến. Suốt đoạn đường theo dõi tiểu thư có vẻ mệt
mỏi, vì nàng ta chỉ toàn ẩn mình trên cây, còn nàng thì chẳng mất một chút sức
lực nào thậm chí còn thật thích vì một số quán trọ còn có hương liệu để ngâm
mình đến thoải mái. Sau khi thuyết phục mãi cuối cùng tiểu thư cũng chịu vào
phòng trọ tắm rửa và nghỉ ngơi một lát. Mấy ngày đường đã khiến tiểu thư trông
thật tệ, nếu nàng ta không tắm rửa thay bộ áo mới chắc hẳn nàng sẽ đem tiểu thư
bán không được giá. Nằm trên chiếc giường nàng nheo mắt ngắm nhìn tỏ vẻ gật gù
- Chắc chắn Tiểu thư sẽ được Thiên Hương các mua. - Nếu nói đẹp đến mê người
thì tiểu thư không phải kẻ động lòng người nhưng ở nàng ta toát ra sự dịu dàng
trong trẻo và ngây ngô không nhiễm bụi trần. Cả hai bước ra chợ mua bán người,
và kết quả quả là ngoài mong đợi. Triệu Ngạn cư nhiên mua tiểu thư nhà nàng,
vậy là tiếp cận đối phương thành công. Thuê một quán trọ gần phủ Chính vương
nàng chờ tiểu thư tìm mình hỗ trợ. Nhưng cư nhiên chờ mấy ngày mà chẳng thấy
tiểu thư liên lạc, nàng bắt đầu lo lắng. Nhưng cũng rất nhanh nàng quên mất
tiểu thư vì nàng phát hiện ở mơi này hàng đêm đều mở chợ ăn uống. Toàn là những
món ngon hấp dẫn nàng chưa từng thưởng thức qua. Nhếch miệng cười cặp mắt nàng
lóe sáng tiểu thư giờ ra sao không phải là mối bận tâm của nàng nữa. Nàng cư
nhiên thật may mắn vì đã đem theo toàn bộ tài sản của mình theo, với lại nàng
bán tiểu thư cũng được một giá cao ngoài dự liệu. Nhìn túi tiền của mình nàng
cười đến ngọt ngào...(@.@!
thật tội tiều thư của nàng ta)... Thức ăn ngon ta
đến...
Dạo bước trên chợ ăn đêm,
nàng hàng nào cũng ghé vào, trên tay cầm nào thịt nướng bắp nướng, bánh quai
vạt, và vài thứ linh tinh khác, trên gương mặt nở nụ cười hạnh phúc đến rạng
rỡ. Phố đêm tấp nập người người qua lại, tiếng rao hàng náo nhiệt khiến nàng
không thể bỏ qua bất cứ hàng quán nào. Gần đó một thân hình cao lớn đang rảo
bước hướng ngược lại với nàng. Sau một chuyến đi dài mệt mỏi hắn thảnh thơi
ngắm cảnh buôn bán tấp nập của phố ăn đêm. Rồi hắn trông thấy một cô nương trẻ
chừng 16 tuổi khuôn mặt nàng khá bình thường nhưng nàng có đôi mắt tinh ranh to
đẹp làm sáng hẳn khuôn mặt. Tay nàng ta bận rộn cầm đầy thức ăn trên khuôn mặt
là nụ cười rạng ngời hạnh phúc như trên tay không phải thức ăn này nọ mà là
những thứ trân quý. Một kẻ đụng phải nàng ta, tay hắn cầm túi tiền nàng ta treo
lủng lẳng bên hông. Hắn nhíu mi rồi thật nhanh không thấy đâu nữa, chỉ một lát
hắn đã ở ngay trước mặt nàng, tay hắn bắt lấy kẻ trộm tiền. Nàng đang thường
thức xiên thịt nướng thì bỗng dưng ở đâu một người đi ngang quẹt qua đụng phải
nàng, đang bối rối muốn xin lỗi người ta thì đột nhiên xuất hiện một kẻ cao lớn
kéo tay kẻ kia lại. Kẻ vừa đến võ công thật thâm hậu, hắn đến sát nàng nà nàng
không hề hay biết. Ngỡ ngàng vì bất ngờ một phần, một phần khác là vì vẻ đẹp mê
hoặc chúng sinh của hắn làm nàng choáng ngợp. Dù Vũ Đình cũng đẹp nhưng kẻ kia
mang vẻ đẹp nghiêm nghị mà nam tính.Nàng trợn tròn mắt há mồm và ngơ ngẩn cả
người. Nhưng hành động thất lễ ấy cư nhiên được thức tỉnh rất nhanh khi thấy
hắn đối phó vời tên đạo tặc. Chiêu thức rất quen mắt, nhíu mi suy nghĩ bỗng
hình ảnh xẹt qua não. Nàng cư nhiên bỏ chạy... hắn, hắn... hắn chính là gã hộ
vệ cho tên vương gia mà nàng và tiểu thư đang có ý đồ mưu hại.
Nói mưu hại vì Vương gia của hắn ta dù có thù diệt môn với tiểu thư cũng chưa
từng đắc tội qua với nàng. Nhưng xét về mặt tình cảm chủ tớ, nàng giúp tiểu thư
là việc Thiên kinh điạ nghĩa (việc hiển nhiên). Ai bảo hắn uy hiếp chén cơm của nàng, diệt trừ hắn cũng nằm trong
nghĩa vụ phải làm thôi. Nhìn theo kẻ đang cố chấp đuổi theo trả túi tiền. Vì sợ
sẽ tiêu hết tiền trong một lúc nên nàng chia nhỏ tiền ra tiêu, đó cũng là lý do
nàng bỏ của chạy lấy người. Thấy hắn sắp đuổi tới nàng hít sâu một hơi rối nín
thở sử dụng tuyệt chiêu lắc mình biến mất.
Hằng phong bị mất dấu nàng ta, đáy mắt hắn xẹt qua một chút kinh ngạc nhưng rất
nhanh biến mất. Khuôn mặt vẫn không có chút biểu hiện gì, nhưng tâm hắn thực sự
có chút hiếu kỳ, sao nàng ta vừa thấy hằn lúc đầu thì thất thần nhưng rất nhanh
sau đó liền chạy trối chết. Khi thấy nàng ta thất thần hắn còn tưởng rằng nàng
ta cũng sẽ giống những