
m chí không ai cho Thừa Ảnh thời gian để chuẩn bị. Cô tựa như chiếc va ly bị ủy thác vận chuyển đến tận đại dương bên kia.
May mà trường học cũng không tệ lắm, thầy cô điềm đạm gần gũi học sinh. Con gái Đài Loan khi nói chuyện đều mang giọng nói dịu dàng, như thể làm nũng mọi nơi mọi lúc, tựa chiếc kẹo mềm béo ngậy ngày bé thường ăn, làm cho người khác không thể không nảy sinh sự gần gũi và cảm tình.
Tháng đầu tiên chuyển trường, cô ngồi cùng bàn với bạn tốt Đinh Lệ Trân. Nhà họ Đinh bán hoa quả khô ở chợ, cách nhà cô của Thừa Ảnh không quá xa, nói coi như một nửa hàng xóm. Có lẽ vì vậy mà hai cô bé mới có thể thân thiết như thế. Trước kia, ngày nào A Trân cũng tới rủ cô đi học cùng nhưng hôm nay cô ấy xin nghỉ vì bị ốm. Cho nên vừa ăn sáng xong, Thừa Ảnh liền sắp xếp sách vở đi học một mình.
Từ nhà tới trường mất hai mươi phút đi bộ, đủ để rèn luyện cơ thể. Hôm nay là ngày Thừa Ảnh trực nhật nên cô mới cố ý ra ngoài sớm hơn mọi khi. Nhà của cô hơi chếch, đường phố thưa thớt, thỉnh thoảng có vài người đi làm mang theo túi xách và bữa sáng dáng dấp vội vội vàng vàng đến thẳng trạm dừng xe buýt.
Có một lối tắt để đến trường, bình thường A Trân có dẫn cô qua đó vài lần, trực tiếp thông tới cửa sau của trường, có thể tiết kiệm không ít thời gian. Thường ngày, con đường này rất vắng vẻ nhưng hôm nay, giữa lúc Thừa Ảnh đi đến đầu đường, bất thình lình một bóng đen lao vụt qua rất nhanh ngay trước mắt. Cô chưa kịp nhìn rõ ràng đã thấy chân lảo đảo, cả người như bị một lực to lớn vồ lấy kéo tới góc tường. Cũng trong lúc ấy, cô nghe thấy phía sau không xa truyền đến tiếng chân dồn dập hỗn độn nhanh chóng lại gần mình.
“ Đừng lên tiếng”. Bên tai vang lên một giọng nam trầm thấp, anh ta dựa sát vào người cô, hơi thở đều đều phảng phất bên gáy.
Cô rất vất vả mới khôi phục lại tinh thần, nhận ra mình đang bị vây trong một không gian vô cùng nhỏ hẹp. Hình như, bức tường ngay chỗ rẽ có một khe hở, vừa vặn chỉ đủ hai người chen chúc bên trong. Mà cô muốn nói cũng không được, bởi miệng đang bị tay người kia bịt kín. Trong không gian chật hẹp, lưng cô gắn chặt vào ngực của người đàn ông kia, không biết anh ta dùng cách gì để dễ dàng khống chế sức lực làm cô không thể nhúc nhích.
Rất nhanh, bên ngoài vang lên tiếng chân huyên náo, chắc có rất nhiều người, tiếc là nói toàn giọng địa phương, một câu cô cũng không hiểu. Nhưng ngữ điệu đúng là hung ác tàn nhẫn rất dễ phân biệt. Nơi bọn cô ẩn náu thật khéo, nhìn vừa vặn như một góc chết, người bên ngoài tìm kiếm một vòng không phát hiện ra, đành la hét ầm ĩ một trận rồi dần dần tản đi.
Thế nhưng người sau lưng Thừa Ảnh trong chốc lát lại không động đậy khiến cô khó hiểu. Khi đầu óc dần tỉnh táo, tinh thần khôi phục bình thường liền mơ hồ ngửi thấy trên người anh ta có mùi gì đó. Một mùi mát lạnh, phảng phất hương bạc hà, đứt quãng không ổn định tựa như băng, nhẹ nhàng thoát ra lạnh thấu xương. Hơn nữa còn có mùi máu tươi nhàn nhạt. Trong lòng cô khẽ động.
Náu mình ở nơi ánh sáng tối tăm, tay chân cô đều bị quản thúc tài tình, cuối cùng chỉ có thể khẽ gật đầu, ý bảo anh ta buông ra. Quả nhiên, người phía sau đã hiểu ý cô, bàn tay đè trên miệng hơi buông lỏng. Cô hít sâu hai cái, lúc này mới cẩn thận xoay đầu.
Trước hết là đối diện nhìn vào mắt anh ta. Đó là một đôi mắt đàn ông rất đẹp, ánh mắt thâm trầm tĩnh mịch như một chiếc hồ không đáy, mơ hồ lay động phát ánh sáng sắc bén. Trong bóng tối, cô nhìn anh ta, tưởng mình vừa đối mặt với loài dã thú vừa lười biếng vừa nguy hiểm. Rõ ràng anh ta chưa làm gì nhưng vẫn tồn tại cảm giác áp bức mãnh liệt khiến người khác không thể bỏ qua.
Thừa Ảnh nhanh chóng di dời sự chú ý, tầm mắt rơi xuống khóe môi đang hơi giương lên của anh ta.
“ Là cô”. Giọng nam trầm thấp từ đôi môi mỏng nhàn nhã thoát ra, dường như mang theo ý cười.
Cô im lặng mất hai giây, cười không nổi. Kỳ thực, từ lúc ngửi thấy mùi hương bạc hà quen thuộc, cô đã phỏng đoán là anh. Thừa Ảnh và người đàn ông vừa xa lạ vừa anh tuấn này không phải gặp nhau lần đầu tiên. Nhưng giờ đây tâm tư của cô không thể nhớ lại câu chuyện mười ngày trước. Lúc sáng bước ra khỏi cửa là đồng phục học sinh màu trắng, lúc này, bả vai của chiếc áo đồng phục đã bị dính vết bẩn màu đỏ sẫm. Đó là vết máu.
Vai cô bỗng có cảm giác lạnh toát, hơi lạnh từ trong cơ thể thẩm thấu ra bên ngoài. Trong nháy mắt, Thừa Ảnh hoảng sợ nhìn thẳng vào anh. Và như lần đầu gặp nhau, người đàn ông này mặc chiếc áo sơ mi màu đen, thoạt nhìn không nhận ra bất kỳ dấu vết nào. Cô cảnh giác thoáng lui về phía sau, gót chân mang theo một đống chướng ngại vật: “ Anh…”.
“ Ngại quá”. Anh hơi nhướng mày, vẻ mặt lãnh đạm như tượng: “ Làm bẩn quần áo của cô rồi”.
Đám người vừa đuổi theo đã biến mất không tiếng động, Thừa Ảnh không biết giữa anh và bọn họ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, dù sao cũng không liên quan đến mình. Sáng sớm gặp phải chuyện như vậy, ngoài nỗi khiếp sợ cô nghĩ nhiều hơn là làm thế nào để đi vào cửa chính của trường với bộ dạng như thế này.
Hai người một trước một sau từ khe tường đi ra, bỗn