
sẽ không
tin”.
Tôi cúi đầu, cảm thấy vô cùng buồn. Tôi biết, yêu từ cái nhìn đầu
tiên là không thể có, Hạ Trường Ninh cũng đã nói rồi, nhưng bây giờ nghe thấy câu này sao lại buồn thế chứ!
“Nhưng Phúc Sinh này, anh cảm thấy ở bên em rất vui. Chúng ta thử tìm hiểu nhau, được không?”.
Giọng Đinh Việt rất dịu dàng và ấm áp, giống như một đôi tay mềm mại xoa dịu mọi nỗi buồn trong lòng tôi bấy giờ.
Tôi ngẩng đầu nhìn đôi mắt chân thành của anh ấy, tự dưng thấy vô
cùng cảm động. Những lời anh ấy nói rất thực lòng, có lẽ sự chân thành
càng khiến tôi cảm động hơn.
Đinh Việt mỉm cười rồi hỏi: “Nói cho anh biết, hôm nay gặp phải chuyện gì không vui?”.
Tôi mím chặt môi, trong phút chốc không biết có nên kể lại chuyện về Hạ Trường Ninh cho anh ấy nghe không.
“Được rồi, để anh thành thật trước nhé! Trước khi quen em anh có một cô bạn gái, nhưng cô ấy đã rời xa anh rồi”.
“Bởi vì thất tình nên anh mới tìm đến em đúng không?”.
Đinh Việt cười nhiều hơn, anh gắp thức ăn cho tôi và nói: “Mau ăn đi, anh sẽ từ từ kể cho em nghe”.
Đây là một câu chuyện rất lãng mạn, rất “ngôn tình”.
Năm ngoái do Đinh Việt phải xuất cảnh để làm ăn với một doanh nghiệp nhỏ của Myanmar, khi trở về nhập cảnh từ Muse qua Thư Cáo.
Thư Cáo là cửa khẩu buôn bán lớn nhất vùng Vân Nam, nằm cách khoảng
bốn kilômet về phía nam thành phố Thụy Lệ. Là giao điểm của quốc lộ 320, cách thành phố Thụy Lệ chỉ một con sông Thụy Lệ.
Trên sông có một trạm kiểm tra biên phòng liên hợp, bên ngoài trạm kiểm tra là bãi cỏ lau rộng rãi.
Từ Muse tới Thư Cáo phải ngồi thuyền. Trước khi lên thuyền, Đinh Việt đi bộ ra phía ngoài, đứng trước bờ sông nhìn lại Myanmar một lần nữa,
rồi chụp ảnh làm kỷ niệm.
Đinh Việt là người thích nhiếp ảnh, anh ấy không chụp người mà đi xa
một chút để chụp phong cảnh. Lúc đó, có một cô gái từ phía bãi lau đi
lên.
“Cô ấy rất xinh đẹp và đáng thương, cô ấy ra hiệu cho anh, núp sau
một phiến đá và thì thầm nói, có thể đưa cô ấy qua sông không?”. Khóe
môi Đinh Việt hé cười, ánh mắt đầy vẻ cảm khái.
“Cô ấy muốn vượt sông chui?”.
“Không, không phải thế. Phúc Sinh này, ở vùng giáp ranh có thể làm
giấy thông hành tạm thời, trong thời gian một ngày có thể đi qua đi lại
hai bên thoải mái. Ý cô ấy là muốn cùng anh về Thụy Lệ”.
Tôi không hiểu.
Đinh Việt thở dài và nói: “Cô ấy nói, cô ấy bị lạc với đoàn du lịch,
lại bị mất túi, cô ấy muốn trà trộn cùng bọn anh để về nước”.
“Không phải có trạm điều tra biên phòng sao?”.
“Người đông, kể rõ tình hình ra thì cũng không khó khăn, dù sao cũng
là công dân của nước mình. Lúc đó vẫn chưa qua sông mà vẫn ở trong biên
giới Myanmar. Cô ấy mất túi nên không có tiền, không có chứng minh thư,
không thể tự thuê thuyền qua sông được. Cô ấy lại là một cô gái trẻ nữa
nên anh đã đồng ý. Bạn đi cùng anh không phải cùng cơ quan, lại có một
đoàn du lịch khác ngồi thuyền trở về. Người đông, anh và cô ấy nói cười
vui vẻ nên dẫn cô ấy lên được thuyền”.
“Sau đó thì sao?”.
Đinh Việt gắp thức ăn cho tôi và nói tiếp: “Sau đó thì về nước, kết
quả là đến trạm biên phòng Thư Cáo thì không thấy cô ấy đâu nữa”.
Câu chuyện của Đinh Việt chưa kể hết. Cô gái ấy thì mất tăm, nhưng
khi Đinh Việt định mua sắm đồ ở con phố buôn bán Trung – Myanmar thì anh ấy lại nhìn thấy cô ấy.
“Cô ấy nhìn thấy anh là cười, nụ cười rất đẹp, rất ngọt ngào. Bọn anh cùng đi dạo phố, ăn cơm, mua sắm, chơi ở Thụy Lệ ba ngày. Sau đó cô ấy
lại không thấy đâu nữa”. Nụ cười của Đinh Việt có phần chua xót.
“Sau đó thì sao nữa?”.
“Khà khà, sau đó anh trầm lặng một năm trời. Mai Tử luôn giới thiệu
bạn gái cho anh, nhưng anh không quên được cô ấy, cho đến khi gặp em.
Phúc Sinh này, trong một năm anh đi xem mặt không biết bao nhiêu lần,
nhưng khi gặp em anh đột nhiên cảm thấy mình rất bình tĩnh. Anh nghĩ, ba ngày đó chỉ là sự gặp gỡ diệu kỳ, không phải là cuộc sống”.
Đinh Việt dịu dàng nhìn tôi. Ba ngày, chắc họ thực sự rất thân mật,
rất lãng mạn, rất tuyệt vời, tôi vô cùng ngưỡng mộ cảm giác này. Tình
yêu chẳng phải nên cuồng nhiệt, mãnh liệt sao?
Không biết là cô gái thế nào mới có thể trong ba ngày ngắn ngủi khiến một người ưu tú như anh ấy phải nhớ mãi không quên? Tôi có thể so sánh
được với địa vị của cô ấy trong lòng Đinh Việt không? Bất giác tôi có
cảm giác buồn bã khôn cùng.
“Phúc Sinh, anh không giấu em chuyện này. Trong lòng mỗi người đều có một thời đã qua, em nên nhớ, đó là đã qua rồi. Em có thể hiểu được
không? Anh nghĩ, chúng ta có thể thử tìm hiểu nhau, thế nào?”. Đinh Việt nhẹ nhàng hỏi tôi, ánh mắt anh tỏ rõ vẻ chờ đợi.
Tôi mỉm cười. Tại sao lại không chứ? Đó đều là quá khứ, là quá khứ,
là một mối tình lãng mạn và cũng đầy ngạc nhiên. Ba ngày, có lẽ là kích
động, cũng có thể là người bạn gái cũ thần bí của anh ấy khiến anh trầm
lắng hơn. Nhưng Đinh Việt đã thẳng thắn với tôi, lẽ nào vì ba ngày đó mà tôi phủ định anh ấy sao? Anh ấy có thể si tình tới một năm ròng để quên đi ba ngày, vậy thì anh ấy cũng là một người chung tình.
“Đinh Việt, sao anh lại có số điện thoại của em?”. Tôi hỏi.
Đinh Việt