Disneyland 1972 Love the old s
Từ Bỏ Em, Kiếp Sau Nhé

Từ Bỏ Em, Kiếp Sau Nhé

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325550

Bình chọn: 9.00/10/555 lượt.

a nào để đi thì hãy chui lỗ chó.

Trời ạ, tôi đang nghĩ cái gì thế này, nhà tôi là lỗ chó sao? Còn chả

bằng ổ vàng, ổ bạc, ổ cỏ. Sao tôi lại nghĩ anh ta xấu xa đến mức này cơ

chứ, sao ngay cả ý nghĩ này mà cũng nghĩ ra được thế? Thực sự là… chỉ

muốn sự việc này nhanh chóng trôi qua!

Không khí bữa cơm rất thân mật, Hạ Trường Ninh không làm cộng tác PR

thì phí quá. Anh ta nói chuyện về trà với bố, nói chuyện bí quyết pha

trà độc môn của nhà anh ta với mẹ. Còn với tôi, vừa nói chuyện với bố mẹ tôi anh ta vừa gắp thức ăn cho tôi chuẩn như bắn đạn. Đã vậy còn liên

tục bình luận: “Đất vùng Đông Bắc nuôi người giỏi ghê, Phúc Sinh béo lên rồi, thần sắc cũng khá hơn nhiều”.

Bây giờ bố mẹ tôi ưng Hạ Trường Ninh lắm, hai người nhìn nhau rồi sau đó một người gắp thức ăn cho tôi, một người gắp cho anh ta, điệu bộ rất tình cảm.

Sau bữa cơm tôi vẫn nghe lời bố mẹ, ngoan ngoãn lễ phép tiễn Hạ

Trường Ninh về. Đi ra ngoài đầu ngõ, anh ta nói: “Phúc Sinh, em nghĩ

xem, cả đời này em đã gặp ai đối xử tốt với em hơn anh chưa?”.

Cái tên Đinh Việt lập tức xuất hiện ngay trong đầu tôi. Đương nhiên là có, nhưng bây giờ đã không còn nữa.

“Hạ Trường Ninh, làm bạn trai của tôi. Yêu cầu của tôi cũng không cao, chỉ cần một lòng một dạ là được rồi”.

Tôi nghĩ câu này mình đã nói rất thành khẩn. Nửa năm trôi qua, Hạ

Trường Ninh không từ bỏ, chạy tới nơi xa vạn dặm đón tôi, anh ta nói vẫn không quên được tôi, những điều đó đã làm tôi cảm động. Bỏ qua sự do dự và mâu thuẫn khi ở sân bay, tôi cảm thấy chấp nhận anh ta cũng không hề khó khăn gì.

Hạ Trường Ninh lại tỏ ra vô cùng thất vọng, anh ta tức giận nói: “Hóa ra chỉ cần anh một lòng một dạ với em thôi sao? Phúc Sinh, chỉ cần một

lòng một dạ với em là đủ sao?”. Tôi có chút mơ hồ. Anh ta còn muốn thế

nào nữa?

Thấy tôi sững lại, anh ta thở dài, hai tay đặt lên má tôi rồi lại

nâng cằm tôi lên, nói: “Không có cảm giác vui vẻ ấy? Cảm giác từ trong

đáy lòng, cảm giác vui vẻ khi ở bên anh… Vậy bắt đầu từ bây giờ nhé?”.

Câu trước của anh ta chẳng ăn nhập gì với câu sau. Tôi không biết anh ta nói bắt đầu là có ý gì. Trong khoảnh khắc, anh ta cúi thấp đầu xuống rồi đặt đôi môi nóng hổi của mình lên môi tôi. Hơi thở anh ta bao trùm

lấy tôi, tôi túm chặt lấy tay áo anh ta, cảm giác rất, rất hồi hộp,

dường như hoàn toàn bị động, ngửa đầu cảm nhận hơi thở của anh ta. Sao

mọi thứ lại tới đột ngột thế này?

Vốn cứ nghĩ đã bình ổn lại cuộc sống, vậy mà vì anh ta không quản

ngại đường xa tới đón tôi mà tất cả đã bị phá vỡ. Sau đó, mọi thứ lại

đột nhiên trở nên thế này.

Hạ Trường Ninh chỉ đặt môi lên môi tôi, không làm gì nữa. Một lát

sau, anh ta nhẹ nhàng rời khỏi tôi rồi di chuyển hơi thở nóng hổi tới

vành tai tôi: “Em không dám tin à… cứ thi cho tốt, thi xong anh sẽ hẹn

em ăn cơm”.

Anh ta buông tôi ra rồi mỉm cười, sau đó vẫy taxi ra về.

Tôi nhìn theo cho tới khi chiếc xe khuất bóng, ngón tay khẽ đặt lên

môi mình, lạnh toát, không có hơi ấm. Tôi có cảm giác mơ hồ, không phân

biệt được tình cảm của anh ta, cũng không hiểu được suy nghĩ của bản

thân nữa.

Sao nói chuyện với anh ta lại mệt mỏi đến thế? Ngay cả bản thân mình cũng không hiểu rốt cuộc đang nói chuyện gì.

Sắp tới kỳ thi, đây mới là việc lớn. Tôi lắc đầu không nghĩ nữa.

Nói thì nói thế nhưng nằm trên giường rồi tôi vẫn suy nghĩ, nghĩ tới

mức đau cả đầu. Ngày hôm sau thức dậy đầu óc nặng trình trịch. Trong

phòng ở miền Nam không có máy sưởi, nhà cũng không bật điều hòa, tôi

nghĩ chắc do mình ngồi ôn tập trong phòng mà không mặc áo ấm nên bị cảm.

Còn một tuần nữa là thi, tôi uống thuốc cảm xong chỉ còn cách lên

giường nằm ngủ. Mồ hôi túa ra hết đợt này tới đợt khác. Đến tối, mũi tôi đã nghẹt lại và bắt đầu sốt. Mẹ sờ trán tôi bảo: “Phúc Sinh, đầu nóng

quá, còn một tuần nữa là thi rồi, con đi truyền nước đi, sẽ khỏi nhanh

hơn uống thuốc”.

Tôi “vâng” một tiếng rồi lại ngủ mê man.

Hôm sau mẹ gọi tôi dậy đi truyền nước, tôi thực sự không muốn rời xa

chăn ấm một chút nào. Nghĩ tới việc truyền nước sẽ nhanh khỏe hơn tôi

miễn cưỡng bò dậy mặc quần áo tới bệnh viện.

Chuẩn bị ra khỏi cửa thì điện thoại reo, tôi kệ. Mẹ nghe giúp tôi,

sau đó vui vẻ nói: “Trường Ninh nói sẽ đi cùng con, bảo con ở nhà đợi.

Cái thằng này thật là tốt”.

Đầu óc tôi quay cuồng, chẳng để ý tới mấy lời nhận xét của mẹ về anh

ta, tôi nói: “Thôi đi mẹ, mẹ đi với con là được rồi, cũng đâu phải việc

gì to tát”.

Mẹ tôi nghĩ đây là việc Hạ Trường Ninh nên làm cho nên cứ ngồi yên ở nhà không chịu đi.

Mẹ tôi nói bật điều hòa không tốt. Tôi vừa từ miền Bắc về, mặc quần áo to

sụ như gấu trúc rồi mà vẫn thấy lạnh phát run, hận một nỗi không nhét

luôn cả cổ vào trong cái áo cho xong.

Lúc Hạ Trường Ninh tới tôi đã sắp ngủ say trên sofa. Anh ta sờ nhẹ

lên trán tôi rồi nói với mẹ: “Sốt cao quá, Phúc Sinh chắc do mới về, khí hậu không hợp nên mới bị cảm. Để cháu đưa cô ấy tới bệnh viện”.

Tôi đứng dậy, tay anh ta đặt lên eo tôi ngay trước mặt mẹ, có ý muốn

tôi dựa vào người anh ta. Tôi đang sốt cao, nhưng chưa sốt cao tới mức

không biết ch