
ẹp, vị này
đòi gặp Long Nghiêm, ngay cả khuôn muội muội cũng sẽ không âm nhu giống hắn như
vậy, hắn thật sự là nam sao?
"Đúng vậy, xin Thiếu
trang chủ thông báo một tiếng, nói. . . . . . Long Ngâm trở lại." Nam tử xinh
đẹp chính là vị nam tử trong tửu lâu kia, hắn thanh nhã mỉm cười, đứng thẳng giữa phòng khách, đối với ánh mắt
kinh diễm của mọi người không hề phát giác.
Long Ngâm?"Ngươi
chính là Long Nghiêm. . . . . ."
"Nhị đệ kết
bái." Hắn tiếp lời.
Lam Thư Nhật nhìn hắn,
Long Ngâm tự nhiên hào phóng mỉm cười nghênh coi.
"Ta là nam, cần ta
cởi quần áo nghiệm thân không?" Thanh âm Long Ngâm mang theo chút mỉm
cười.
Lam Thư Nhật đỏ mặt, có
chút buồn bực -- vì mình bị nhìn thấu ý định."Không cần."
"Ta không ngại
." Long Ngâm trêu chọc.
Lam Thư Nhật trừng hắn
một cái. Long Ngâm, cùng Long Hoa một dạng có bản lĩnh chọc giận người!
Nghiêng đầu cho gọi người
làm đang ngẩn người, ngay cả gọi ba lượt không có động tĩnh, hắn tức giận đập bàn quát: "A Kỳ!"
Đứng ở sảnh bên cạnh đợi
lệnh A Kỳ đột nhiên hồi thần, nhìn thấy sắc mặt chủ tử tức
giận, bị dọa sợ đến nỗi vội vàng bịch một tiếng quỳ xuống.
"Thiếu gia, có A
Kỳ."
"Đi thông báo với cô
gia, Nhị đệ Long Ngâm đến tìm hắn, mời hắn tới đây."
"Dạ " A Kỳ lĩnh
mệnh, vội vàng đi thông báo cho cô gia.
Chừng nửa khắc đồng hồ, A
Kỳ thở hổn hển chạy trở lại, trên mặt mấy vết
máu cực kỳ quen mắt.
"Thiếu gia, cô gia
nói mời Long Nhị gia đến Tú khinh lâu." Che mặt mơ hồ co rút đau đớn, A Kỳ
báo cáo. Thật ra thì ý cô gia là "Long Ngâm? Đáng chết hắn tới làm cái gì?
Ta bề bộn nhiều việc, gọi hắn tự mình lại đây!" Bề bộn nhiều việc? Cô gia
rõ ràng cùng tiểu thư dựa vào nhau ngồi
ở trong lương đình ngắm hoa, phẩm trà, ăn điểm tâm, nhưng hắn không dám trái
lời cô gia, vì vậy chỉ đành phải trở lại phục mệnh. . . . . .
Ô ô. . . . . . Thật là
đau đó! Tròn trịa vong ân phụ nghĩa, hắn cũng là tốt bụng tiếp nó bị cô gia ném
ra! Lại đối xử với hắn như vậy.
"A Kỳ, ngươi đi
xuống thoa thuốc, ta sẽ phân phó ghi chép tiền lương tháng này cho ngươi nhiều một hai lượng bạc, " Lam Thư Nhật vì
tròn trịa giải quyết hậu quả, ai kêu nó là sủng vật của muội muội bảo bối của mình chứ?
"Cám ơn thiếu
gia." Ô ô, thật là hảo tâm có hảo báo a! A Kỳ cảm động cực kỳ, che mặt lui
ra.
"Ta dẫn ngươi đến Tú
khinh lâu." Lam Thư Nhật đi xuống, liếc mắt khuôn mặt tươi cười có
vẻ giả tạo
của Long Ngâm liền lướt qua
hắn, chuẩn bị dẫn hắn đến Tú khinh lâu đi gặp em rể. Nhưng. . . . . .
Đi ở đằng trước, chân mày
hắn khẽ nhíu lên, không biết là trực giác của hắn hoặc là thành kiến, hắn cảm
thấy Long Ngâm người này giống như là một con hồ ly có khuôn mặt cười.
Một bước vào cửa Tú khinh
lâu, đã nhìn thấy cách đó không xa trong lương đình hai thân ảnh dựa vào nhau,
hắn dừng bước lại, nhìn bộ dạng Long Nghiêm tỉ mỉ"phục vụ" Lam Thư Nguyệt, trên vai vẫn "treo" tròn trịa, vẫn cảm thấy hình ảnh này rất quỷ dị, thật
không biết lúc nào thì mới có thể quen.
"Thì ra là đại ca
tìm được món đồ chơi mới . . . . . ." Long Ngâm sau lưng đột nhiên nói một câu thật nhỏ ý vị sâu xa.
Ánh mắt Lam Thư Nhật chợt
híp lại, nghiêng đầu nghiêm túc liếc hướng mỹ nhan, không hề có cảm giác tươi
đẹp, bắt đầu cảm thấy đáng ghét.
"Ngươi là có ý
gì?"
"Món đồ chơi
mới." Long Ngâm cười mỉm nhìn hắn, nâng ngón tay lên chỉ về phía
đình."Lệnh muội dường như là món đồ chơi mới đại ca ta tìm được, nhìn hắn
chơi ‘cẩn thận’, xem ra còn có thể chơi tốt một chút."
Lam Thư Nhật căm tức, một
phen kéo lấy vạt áo của hắn."Ngươi đáng chết đang nói cái gì? Cái gì mà
món đồ chơi mới? !"
"Long Ngâm!" Long
Nghiêm ôm eo Lam Thư Nguyệt bay
vọt đến, đứng trước mặt hai người.
"Đại ca." Long
Ngâm cười khanh khách nhìn về phía Long Nghiêm, giống như giờ phút này người bị
nắm vạt áo không phải là hắn.
"Nhật ca?" Ôm
thật chặt eo Long Nghiêm, Lam Thư Nguyệt cước bộ chưa đứng vững liền lo lắng
gọi Lam Thư Nhật.
Lam Thư Nhật hung hăng
trợn mắt nhìn Long Ngâm một cái, tức giận buông hắn ra.
"Người ta đã mang
tới, xin lỗi, không đi cùng được rồi!" Lam Thư Nhật xoay người rời đi.
"Long Ngâm, bản lãnh
đệ thật tốt, chọc giận đại cữu tử** của ta,
cố ý muốn cuộc sống của ta ở Lam trang khổ
sở sao?" Long Nghiêm dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn Long Ngâm.
** anh vợ
"Hì hì, nếu như cuộc
sống của đại ca ở Lam trang khổ sở, còn nhiều nơi hoan nghênh đại ca, cũng
không cần phải ủy khuất mình như vậy, không phải sao?" Long Ngâm cười đến
vui vẻ, mặt cười nhưng mắt không cười, cố tình liếc Lam Thư Nguyệt trong
ngực Long Nghiêm, giống như xem xét giống như đánh giá.
Thật là người xinh đẹp!
Đây là ý nghĩ đầu tiên
xuất hiện trong đầu Lam Thư Nguyệt. Chẳng qua là. . . . . .
Tránh né cặp mắt kia,
nàng vùi đầu trốn vào cái ôm ấm áp trong ngực Long Nghiêm, muốn tránh cặp mắt
làm cho nàng lạnh như băng.
Long Ngâm ghét nàng cũng
là chuyện đương nhiên, bởi vì hắn vì Long Nghiêm cảm thấy giận dữ, đúng không!
"Long Ngâm, đệ trở
nên đáng ghét hơn." Long Nghiêm cau mày."Đệ đến Ma thành làm cái
gì?"
"Hì