
ng chớp mắt đó, cô có cảm giác mình
thật nhỏ bé.
Bị vây hãm trong cả một không gian rộng lớn, đó có
lẽ là cảm giác của cô lúc này. Nơi đây từ trần nhà cách mặt đất khoảng
sáu, bảy mét, cả một căn phòng rộng lớn, từ chiều rộng đến chiều dài đều chỉ có thể dùng hai chữ “khổng lồ” để hình dung.
Phía bắc của
văn phòng tổng giám đốc là một phòng khách nhỏ, phía sau và hai bên, ba
mặt là cửa sổ sát đất với những cánh cửa bằng kính, ngoài những thiết kế mang đầy hơi hướm nghệ thuật, nơi đây trước sau còn có tổng cộng bốn
cánh cửa khác.
Phía đông là một vườn hoa tư nhân, phía tây thông
với một phòng bếp chuyên dụng cho tổng giám đốc, phía tây thông với một
lối đi dẫn đến thang máy chuyên dụng còn phía đông bắc là một phòng nghỉ riêng của tổng giám đốc.
Sầm Tử Tranh cảm thấy sức lực của mình
giống như đang bị sự xa hoa và bề thế nơi này dần hút đi hết, chỉ riêng
khí thế của nơi này đã khiến cô có cảm giác chưa đánh đã thua trận!
Mà lúc này Cung Quý Dương đang điềm nhiên ngồi nơi chiếc ghế tổng giám
đốc, nhìn dáng vẻ của hắn lúc này hoàn toàn không có chút gì của sự bông lơn thường thấy, thân hình cao lớn phối hợp với bộ Tây trang sẫm màu
được cắt may thủ công một cách khéo léo càng toát lên vẻ hấp dẫn của
hắn, trên gương mặt sáng láng của hắn có thể dễ dàng nhận ra sự thành
thục và khí phái của một người thành công trên thương trường.
Sầm Tử Tranh nhìn có chút xuất thần, cô không thể không thừa nhận, Cung Quý Dương người đàn ông này bất luận là tiền tài, quyền thế hay ngoại hình
đều có sức hấp dẫn thật lớn khiến cho nhiều phụ nữ khao khát có được,
chỉ tiếc là, trong số đó không có Sầm Tử Tranh cô.
‘Tranh Tranh, anh nghĩ là em đã nhận được thông báo di dời phòng làm việc!’
Cung Quý Dương nhàn nhã dựa lưng vào chiếc ghế tổng giám đốc, nhất cử nhất động đều cực kỳ phóng khoáng, tự nhiên.
Nghe câu này của hắn, sắc mặt của Sầm Tử Tranh chợt trở nên khó coi, cô mặc
kệ khí thế của mình so với hắn thua kém đến mức nào, cô chỉ biết nếu như lúc này mình không đấu tranh thì sự vất vả, mồ hôi nước mắt của cô bao
năm qua đều bị người đàn ông kia cướp đi hết.
‘Cung Quý Dương, anh không có quyền làm như vậy!’
Cô bước nhanh về phía trước, tay đập lên chiếc bàn làm việc bằng đàn hương đang tỏa mùi hương thật dịu, trong đôi mắt là lửa giận không hề che
giấu.
Cung Quý Dương nhìn vào đôi mắt đầy sự tức giận của cô, nhẹ nở một nụ cười. Từ sau khi gặp lại cô hắn mới nhận ra một điều, thì ra
một người phụ nữ trong lúc giận dữ cũng có thể xinh đẹp đến nhường này.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài đơn giản màu trắng, những đường cắt may
khéo léo hoàn toàn tôn lên những đường cong hoàn mỹ của cô, tin chắc
rằng chiếc váy này là thiết kế của cô, trong lòng không khỏi thầm khen
tài năng thiết kế của cô.
Trong văn phòng ngập tràn ánh sáng
chiếu qua những tấm thủy tinh, ánh lên người cô như một vầng hào quang,
chiếc váy nhu hòa màu trắng khiến cô phiêu diêu như một tiên nữ, như một đóa hoa mai trong tuyết trắng, thanh lệ tao nhã, cô độc nhưng kiêu
ngạo, thanh cao thoát tục, đẹp đến cực điểm!
Trên gương mặt thanh lệ kiều diễm không tô điểm chút son phấn nào, đây cũng chính là điểm
khiến Cung Quý Dương say mê thật sâu, bất luận là trên người cô, trên
tóc cô đều tản mát ra một mùi hương u nhã như tinh hoa của trăm loại
hoa, hoàn toàn không giống những người phụ nữ khác, nếu không phải tô
son trát phấn thật nhiều thì trên người cũng nồng mùi nước hoa.
Cô đang nhíu chặt đôi mày liễu, đôi mắt đen láy trong veo như một hồ nước, không có chút ý cười nào, trong mắt chỉ có một sự lạnh lùng xa cách
khiến người ta có cảm giác không dám đến gần.
‘Tranh Tranh … hôm nay em thật đẹp!’
Đôi mắt càn quấy của hắn lướt theo chiếc gáy trắng như tuyết của cô trượt
xuống phía dưới, bởi vì Sầm Tử Tranh đang nghiêng người về phía trước
nên ánh mắt của Cung Quý Dương thật dễ dàng lần đến nơi khe rãnh mê
người như ẩn như hiện của cô.
‘Bất lịch sự!’
Sầm Tử Tranh
lúc này mới phát hiện ra điều này, cô vội đứng thẳng người dậy, bàn tay
nhỏ nhắn không tự chủ được đưa lên điều chỉnh một chút cổ áo.
Cung Quý Dương chậm rãi đứng lên, bước những bước đầy tự tin đến bên cạnh
Sầm Tử Tranh, đôi tay đột nhiên vòng qua, ôm lấy cô từ phía sau, quyến
luyến hít thật sâu mùi hương thanh mát từ cô.
‘Em sớm đã là người của anh rồi, anh còn hiểu rõ cơ thể em hơn cả em, còn xấu hổ gì?’
Giọng nói trầm thấp thật dễ làm say lòng người như một loại rượu lâu năm thì
thào bên tai cô khiến cho cả người Sầm Tử Tranh chợt run lên.
‘Anh … Cung tiên sinh, tôi hôm nay đến đây là vì chuyện của thương hiệu Leila, xin anh tự trọng!’
Sầm Tử Tranh cảm thấy từ người hắn tỏa ra một loại áp lực rất nhanh bâo phủ lấy cô, cái cảm giác bị bức bách từ tận đáy lòng khiến cô thật không
thoải mái, dù rằng cảm giác này cũng khiến cô có chút mê say.
Nhưng cô là người bị hại, không nên có cảm giác mình là người yếu thế này mới phải chứ, nhưng vì sao trong lòng vẫn luôn có chút sợ hãi.
‘Ôm em thế này không thể bàn công việc được sao?’
Gương mặt anh tuấn của Cu