
ng Doãn Thần chậm rãi đặt tách trà xuống, trầm giọng
nói: 'Tuy tôi cũng phản đối con trai làm như vậy nhưng bây giờ Quý Dương dù sao cũng là tổng tài của Cung thị tài phiệt, tôi vẫn nên tôn trọng
cách làm của nó!'
'Ông ...' Trình Thiến Tây không ngờ chồng mình lại trả lời như thế, sắc mặt bà chợt trở nên thật khó coi.
'Hôm đó nếu như ông cực lực phản đối, Quý Dương tuyệt đối sẽ không làm tiếp
tục, nghe ông nói như vậy, có phải là ông quyết định thỏa hiệp với nó
không?'
Cung Doãn Thần suy tư một lúc rồi cười nói: 'Thiến Tây,
bà phải tin con trai của chúng ta chứ. Từ nhỏ đến lớn nó làm việc luôn
là như thế, nhưng có lúc nào Quý Dương làm cho chúng ta thất vọng chưa?
Lần này nó có quyết định như vậy tôi tin nó cũng đã suy nghĩ rất cẩn
thận rồi, Cung thị mở rộng thêm ngành nghề kinh doanh cũng chưa chắc là
một chuyện xấu!'
'Ông xã, ông già hồ đồ rồi phải không? Hôm đó ông cũng phản đối Quý Dương kia mà sao bây giờ lại biến thành ủng hộ nó vậy?'
Trình Thiến Tây thấy chuyện càng lúc càng không theo ý bà, trên mặt vẻ ưu tư càng đậm.
Cung Doãn Thần thoải mái dựa lưng vào ghế, thở dài một tiếng: 'Thực ra tôi
phản đối chủ yếu là để cho con nó biết, xâm nhập vào một ngành nghề mới
sẽ có rủi ro nhất định nhưng nhìn Quý Dương kiên quyết như vậy tôi cũng
yên tâm!'
'Yên tâm? Ông yên tâm nhưng tôi thì không!'
Trình Thiến Tây kích động đứng dậy nói. Bà còn cho rằng chồng mình sẽ đứng về phía mình, như vậy hai vợ chồng cùng tạo áp lực, tin rằng Quý Dương sẽ
suy nghĩ lại. Nhưng bà hoàn toàn không nghĩ đến Cung Doãn Thần lại có
thái độ trung lập, thậm chí là hơi nghiêng về phía Quý Dương, điều này
làm bà thấy thật khó chịu.
Cung Doãn Thần nhìn vợ mình đang kích động như vậy, ông đưa tay ra hiện cho bà ngồi xuống, điều hòa lại tâm trạng.
'Thiến Tây, bà ngồi xuống truớc đi. Tôi có chuyện muốn hỏi bà!'
Trình Thiến Tây tuy có chút không bằng lòng nhưng vẫn ngồi xuống trở lại, dù
sao bà cũng là một quý phụ phu nhân, tuy tức giận nhưng vẫn không mất đi nét thanh lịch tao nhã.
'Nếu như ông muốn thuyết phục tôi đồng ý với quyết định của Quý Dương vậy thì miễn đi, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý!'
'Không đồng ý thì thế nào? Quý Dương cũng không còn là đứa trẻ con nữa, nó làm việc gì trước giờ đều rất chừng mực!'
Ngược lại với vợ mình, Cung Doãn Thần thái độ rất ôn hòa, ông nói một cách nhẹ nhàng mà trí tuệ.
Trình Thiến Tây lạnh giọng hừm một tiếng: 'Tôi muốn đến công ty một chuyến,
xem Quý Dương thằng bé này muốn làm cái gì. Tôi không thể trơ mắt nhìn
một cuộc hôn nhân tốt đẹp cứ thế mà không còn! Nhà họ Ngải người ta tuy
không nói gì nhưng đứng trên lập trường của họ mà nghĩ thì chuyện này
đúng là Quý Dương không đúng rồi!'
Đây mới là mục đích chính của bà! Nghĩ đến tình cảnh hôm đấy bà liền tức đến không thở nổi.
Câu nói này của Trình Thiến Tây vốn chỉ để trút giận nhưng lại khiến cho
Cung Doãn Thần rơi vào trầm tư, một lúc lâu sau ông mới lên tiếng:
'Thiến Tây tôi hỏi bà, cô gái tên Sầm Tử Tranh này là người như thế
nào?'
Câu hỏi này của ông khiến cho Trình Thiến Tây có chút bất
mãn, bà nhìn đôi mắt trí tuệ của chồng mình, bực mình nói: 'Cô ta chính
là người phụ trách của thương hiệu Leila, điểm này không phải ông biết
rõ rồi sao?'
Đối với câu trả lời này của vợ mình, Cung Doãn Thần
rõ ràng là không bằng lòng, ông trầm giọng nói: 'Ý của tôi muốn hỏi là
cô ấy với Quý Dương nhà mình có quan hệ gì?'
'Cái gì quan hệ?'
Trình Thiến Tây cười lạnh một tiếng, 'Cô ta cho dù muốn có quan hệ cũng
phải xem mình có xứng không cái đã!' Trong lời nói tràn đầy sự châm biếm và bất mãn! Cung Doãn Thần nhìn vợ mình đang nhăn mặt nhíu mày, ông không kìm được
thở dài một tiếng, từ xưa đến nay bà vẫn luôn như vậy, lúc nào cũng dùng tư thái gà mẹ bảo hộ cho con mình, không có lúc nào là không nhìn chằm
chằm vào con trai. Cũng may là Quý Dương không vì thế mà bị chiều thành
hư bằng không thì đúng là trở thành một thằng phá gia chi tử chính hiệu.
Nhớ lại lúc đó khi Quý Dương được mười tuổi ông cùng ba người bạn hữu cùng
đi đến một quyết định chính là gửi con trai mình đến tổ chức để chịu
huấn luyện đặc biệt, dùng gian khổ huấn luyện để tôi luyện ý chí và bản
lĩnh của những đứa con.
Những đứa con này chính là người kế nghiệp tương lai của ông và bạn ông, từ nhỏ chúng đã phải hiểu rõ một chuyện ...
Tiền tài là phải nhờ vào chính mình kiếm được, là con trai của nhà giàu có
nhất là như chúng thì càng phải đối mặt với nhiều khó khăn và nguy cơ
hơn, thậm chí, cuộc sống hoàn toàn không dễ chịu hơn những người bình
thường chút nào.
Chỉ có trong gian khổ thì mới hiểu được làm thế
nào để sinh tồn và trưởng thành, mới có tư cách ngồi ở vị trí tổng tài,
cũng mới có thể có đủ năng lực ứng phó với đủ mọi loại thủ đoạn trên
thương trường.
Ông nhớ lúc đó khi ông quyết định chuyện này, vợ
ông gần như muốn đoạn tuyệt quan hệ với ông, bà trước giờ quá thương yêu con mình, thấy con mình chịu khổ bà làm sao có thể chịu đựng được. Hơn
nữa trong một đoạn thời gian không cho phép Quý Dương cùng Thiên Dục,
Thiếu Đ