Old school Easter eggs.
Tứ Đại Tài Phiệt Đăng Ký Kết Hôn Trễ

Tứ Đại Tài Phiệt Đăng Ký Kết Hôn Trễ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329585

Bình chọn: 7.00/10/958 lượt.

n lên má cô, nói khẽ: 'Khu vui chơi Liseberg này chỉ trong một năm đã được xây dựng ở nhiều thành phố lớn trên thế giới, em biết vì sao không?

Trên mặt Sầm Tử Tranh hiện ra một nét nghi hoặc mơ hồ, cô trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu.

Cung Quý Dương mỉm cười, xoay người Sầm Tử Tranh lại để cô đối diện với h ăns ...

'Bởi vì chủ nhân của khu vui chơi này muốn đợi người anh ta yêu!'

Hả???

Sầm Tử Tranh ngẩng mặt lên nhìn đôi mắt tràn đầy ý cười đầy dụ hoặc của hắn, nhất thời chợt có cảm giác mình đang bị say, đắm đuối trong đôi mắt thâm thúy sâu không thấy đáy kia, không thể thoát ra được!

'Em ... em không hiểu ...'

Cô bất giác thấp giọng thì thào, trong ánh mắt lộ ra một chút hoang mang.

'Không đâu, Tranh Tranh, em hiểu mà!'

Cung Quý Dương thấp người, nụ cười mỉm đầy quyến rũ bên môi hắn càng sâu hơn, mùi long diên hương thoang thoảng tỏa ra từ người hắn vây phủ lấy cô càng khiến cô say.

'Khi em bước vào cửa của khu vui chơi này, thực ra em đã đoán ra được anh chính là chủ của khu vui chơi Liseberg này rồi, đúng không?'

Cả người Sầm Tử Tranh run càng lợi hại, cô sững sờ nhìn hắn, đôi mắt thâm thúy như đầm nước kia như cũng được ánh đèn rực rỡ chiếu vào khiến cho nó càng sáng rỡ, đẹp như hai vì sao sáng.

Nhưng ... đối mặt với tất cả những thứ đẹp đẽ trước mắt này, Sầm Tử Tranh thực sự hoài nghi mình có khả năng tiếp nhận nó hay không.

'Vì sao ... vì sao ...' Cô chỉ còn sức lẩm bẩm mấy câu không đầu không đuôi.

Trên không trung, muôn ngàn pháo hoa đang phát sáng như muốn đốt cháy cả bầu trời đêm.

Hai tay Cung Quý Dương khóa đôi vai cô lại, không còn vẻ mặt bất cần đời nữa, nụ cười cũng không mang vẻ tà tứ như thường ngày nữa, chỉ còn lại ánh mắt cực kỳ chân thành ...

'Em biết không, Tranh Tranh, tám năm trước, khi lần cuối cùng em biến mất khỏi tầm mắt anh trong khu vui chơi anh đã thề với lòng, anh phải xây dựng một khu khu vui chơi với nhiều chủ đề phong phú, những trò chơi nguy hiểm nhất thế giới. Mục đích của anh rất đơn giản, đó chính là ... tuyệt đối không để em biến mất trong khu vui chơi của anh!'

Giọng nói của hắn kiên định, có chút bá đạo nhưng là lời tuyên cáo đầy thâm tình của một người đàn ông.

Sầm Tử Tranh nhìn tất cả trước mắt, bên tai vọng đến lời tình tự của Cung Quý Dương, nhất thời cô không biết mình nên nói gì, ngoại trừ chấn động và kinh ngạc, trong lòng còn có thêm một nỗi đau âm thầm.

Người đàn ông này ... thì ra trong tám năm qua đã vì cô làm nhiều việc như vậy, vậy mà cô hoàn toàn không hay biết ...

'Tranh Tranh, anh biết em thích những trò chơi trong khu vui chơi cho nên vì em, mỗi một trò chơi trong khu vui chơi này đều là do chính tay anh thiết kế, anh muốn một ngày nào đó có thể dẫn em đến đây, để em cảm nhận được sự vui vẻ thật sự!'

Trong mắt Cung Quý Dương toát ra một tia kiên định và chấp nhất nhưng cũng tràn đầy tình ý.

Một lúc lâu sau Sầm Tử Tranh mới nhìn Cung Quý Dương, chậm rãi lên tiếng: 'Quý Dương, tất cả của tám năm trước không đáng để anh làm vậy đâu ...'

'Tranh Tranh, điều anh muốn em hiểu chính là, bởi vì em mới đáng để anh làm tất cả những điều này!' Cung Quý Dương ngắt lời cô, tình ý nồng nàn tuyên cáo. Trong một đêm như thế này, với một đôi tình nhân như thế này, thời gian chợt như ngừng lại, không còn đau khổ, chỉ còn lại tình yêu nồng nàn và lãng mạn. Trong thế giới này, tất cả dường như trở nên không còn quan trọng nữa.

'Quý Dương ... thực ra ... cuộc sống của em bây giờ ... rất bình lặng, như vậy cũng tốt lắm, đừng quấy nhiễu cuộc sống bình lặng của nhau, được không?'

Sầm Tử Tranh cảm thấy lúc nói câu nói này, trái tim cô cũng đang rỉ máu, từng giọt từng giọt ...

'Không được!'

Cung Quý Dương nghĩ cũng không cần nghĩ lên tiếng, đôi mắt thâm thúy nhìn cô không chớp ...

'Tranh Tranh, em đừng quên, em là người phụ nữ của Cung Quý Dương này. Đời này cũng là như thế, trừ phi anh chết, bằng không, chỉ cần anh còn một hơi thởi, anh tuyệt đối sẽ không để em rời khỏi anh lần nữa đâu!'

Bàn tay ấm áp đầy trìu mến và quyến luyến nhẹ vuốt ve đôi gò má cô, giọng nói kiên định mà trầm ấm mang theo chút bá đạo và ý muốn chiếm hữu.

'Quý Dương ...'

Vào thời khắc này, nghe được câu nói này của hắn, trong nội tâm cô không còn muốn phản kháng nữa, thay vào đó là sự cảm động sâu sắc!

Trên đời này có được mấy người đàn ông có thể vì người mình yêu làm được nhiều như vậy, nói được những lời thâm tình mà kiên định như vậy?

Nhưng, người đàn ông như hắn, cô có thể yêu sao?

Trải qua chuyện của tám năm trước, những âm mưu trùng trùng, cảm giác bất lực và sợ hãi khiến cho Sầm Tử Tranh đối với tình yêu đã mất đi cảm giác an toàn và sự kiên trì. Cô thật sự sợ, rất sợ phải chịu tổn thương lần nữa bởi vì cô biết, nếu như bi kịch của tám năm trước lặp lại lần nữa, có lẽ cô thực sự không sống nổi ...

'Tranh Tranh, anh chỉ cần một câu nói của em ...'

Sự lo lắng của cô không thoát khỏi cặp mắt như tia X của Cung Quý Dương, bàn tay to của hắn nhẹ nâng cằm cô lên, dưới ánh sáng rực rỡ của pháo hoa, cô gái trước mặt hắn càng thêm xinh đẹp và không chân thật.

'Em ... cò