
nhanh về phía cửa phòng, vươn tay: 'Thật không ngờ Hoàng Phủ tiên sinh lại đích thân đến tham dự hôn lễ của chúng tôi, thật là vinh hạnh vô cùng!'
Hoàng Phủ Ngạn Tước mỉm cười, trong
nụ cười tao nhã không giấu được khí chất quý tộc của mình, hắn cũng vươn tay bắt tay với Khương Ngự Kình, trong mắt lộ ra một tia hứng thú ...
'Thì ra anh chính là người khiến cho Quý Dương tên tiểu tử kia khổ sở mấy hôm nay sao? Thật là ... khó tin ...'
Nãy giờ Hoàng Phủ Ngạn Tước đã tỉ mỉ đánh giá Khương Ngự Kình, bất luận là
từ phương diện nào Cung Quý Dương cũng chỉ có hơn chứ không kém, sao tên kia lại thua bởi người đàn ông này chứ?
Ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước dời về phía Sầm Tử Tranh, nhất thời hiểu rõ tất cả ...
Sở dĩ Quý Dương chịu nhường nhịn, chắc hoàn toàn là vì cô gái kia!
Hắn với Cung Quý Dương từ nhỏ đã biết nhau, đương nhiên cũng quá hiểu tính
tình của nhau. Quý Dương vốn không chịu nổi bị người khác phản bội, nếu
như theo tính cách thường ngày của hắn, vị Khương Ngự Kình này nhất định đã không sống được đến hôm nay nhưng mà ...
Lời của Hoàng Phủ
Ngạn Tước khiến cho Khương Ngự Kình giật mình, rõ ràng hắn vẫn chưa quen với cách nói chuyện đầy ẩn ý và tư duy khác thường của người của tứ đại tài phiệt.
'Hoàng Phủ tiên sinh thật biết nói đùa, tôi với một
tiếng thật lòng thật dạ yêu nhau đương nhiên sẽ cùng nhau xây dựng gia
đình. Không biết Hoàng Phủ tiên sinh có từng nghe người Trung Quốc có
một câu nói, "người có tình rồi sẽ trở thành quyến thuộc"chưa?' "Thật hay cho một câu "người có tình rồi sẽ trở thành quyến thuộc!"
Ý cười trên mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước càng sâu, 'Tuy đối với văn hóa Trung
Quốc tôi không am hiểu nhiều như Khương tiên sinh nhưng dù sao tôi cũng
là người Trung Quốc, tôi rất tin tưởng, người xưa nói câu nói này hoàn
toàn là có lý do của nó!'
Khương Ngự Kình cười ha hả, 'Thật không ngờ Hoàng Phủ tiên sinh cũng là một người thích nói đùa nhưng dù sao
nơi đây cũng không phải là phòng dành cho khách mời, xin Hoàng Phủ tiên
sinh đi theo tôi. Ngài là khách quý, đương nhiên tôi phải tiếp đãi ngài
thật tốt mới phải!'
Nói rồi hắn đưa tay làm một tư thế "mời", ung dung mà không mất đi phong cách của riêng mình.
Nhưng ... trong lòng Khương Ngự Kình đương nhiên hiểu rõ, người của tứ đại
tài phiệt nếu như có mặt trong hôn lễ này, không thể nào là vì muốn đến
chúc mừng, nói không chừng là có liên quan đến Cung Quý Dương. Quan hệ
giữa bốn người trước giờ rất tốt, xem ra hắn phải cẩn thận hơn nữa mới
được.
Ngào ngờ Hoàng Phủ Ngạn Tước lại đè tay hắn xuống, cười nhẹ nói: 'Khương tiên sinh, thực ra tôi hôm nay đến đây chỉ là vì muốn nói
với Sầm tiểu thư mấy câu, nói xong tôi sẽ rời đi ngay!'
Nụ cười trên mặt Khương Ngự Kình dần biến mất ...
'Hoàng Phủ tiên sinh, ngài làm như vậy ... hình như không phù hợp với quy định cho lắm!'
Điều này đúng là không phù hợp với quy định, Hoàng Phủ Ngạn Tước đương nhiên hiểu điều đó, nhưng hắn vẫn ung dung: 'Khương tiên sinh không cần phải
khẩn trương như vậy đâu, cũng như câu nói vừa nãy của anh "người có tình rồi sẽ trở thành quyến thuộc, tôi nghĩ nếu như và Sầm tiểu thư thật
lòng yêu nhau thì đương nhiên sẽ không vì một câu nói của tôi mà thay
đổi tất cả chứ!'
Khương Ngự Kình nhất thời nghẹn lời, hắn không
ngờ Hoàng Phủ Ngạn Tước lại dùng chính câu nói của hắn để phản bác lại.
Người của tứ đại tài phiệt đúng là không đơn giản, đầu óc nhạy bén, lời
lẽ sắc sảo!
'Hoàng Phủ tiên sinh, xin thứ cho tôi không thể đáp
ứng lời yêu cầu của ngài, hôm nay là hôn lễ của tôi với Tử Tranh, nếu
như Hoàng Phủ tiên sinh có lòng đến chúc mừng, chúng tôi đương nhiên rất vui nhưng còn về yêu cầu của ngài, không ngại xin phiền ngài đợi đến
khi hôn lễ cử hành xong rồi nói cũng không muộn. Nếu có gì đắc tội xin
ngài rộng lượng bỏ qua!'
Hắn sao có thể để cho hôn lễ của mình xảy ra bất kỳ sơ suất gì chứ!
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn Khương Ngự Kình sau đó nhìn về phía Sầm Tử Tranh,
trong nụ cười như ẩn chứa một điều gì đó khó nắm bắt ...
'Sầm tiểu thư, cô có nghĩ giống như Khương tiên sinh hay không?'
Bị hỏi, Sầm Tử Tranh nhất thời ngẩn người, không biết nên trả lời thế nào.
'Sầm tiểu thư, xin cô yên tâm, tôi chỉ cần vài phút là đủ rồi, tuyệt đối sẽ không làm trễ nãi hôn lễ của hai người!'
Trong lời nói nhã nhặn của Hoàng Phủ Ngạn Tước mang theo một sự cường hãn không cho phép người ta cự tuyệt.
Khương Ngự Kình bất mãn nhíu mày ...
'Hoàng Phủ tiên sinh, xin anh đừng nên làm khó ...'
'Nếu như Hoàng Phủ tiên sinh đã đến đây rồi thì là khách quý, em nghĩ ...'
Sầm Tử Tranh quay đầu nhìn Khương Ngự Kình, nhỏ nhẹ ngắt lời hắn, '...
không ngại để em nói chuyện mấy câu với anh ta!'
'Tử Tranh ...'
'Khương tiên sinh!'
Hoàng Phủ Ngạn Tước bước đến, 'Cô dâu tương lai của anh cũng đã đồng ý rồi,
chẳng lẽ chú rể tương lai là anh đây còn chưa cử hành hôn lễ mà đã bắt
đầu khống chế tự do của cô ấy rồi?'
Sắc mặt Khương Ngự Kình chợt trở nên rất khó coi.
Một lúc sau hắn mới nhìn đồng hồ rồi nhìn Sầm Tử Tranh, nhẹ giọng nói:
'Đừng nói lâu quá, còn năm phút nữ