
?'
Câu nói này của Sầm Tử Tranh khiến
cho Trình Thiến Tây và Cung Doãn Thần ngộ ra nhiều điều, cũng nhận ra
trước đây họ đã bỏ lỡ những gì.
Cung Doãn Thần nhìn về phía vợ mình, nhìn thấy bà khóc đến đỏ cả mắt, trong lòng chợt dâng lên một nỗi xúc động.
Thực ra vừa nãy nhìn thấy bà khóc lòng ông cũng rất khó chịu, bao nhiêu năm
qua ngoài mặt bà vẫn luôn biểu hiện rất kiên cường, trước giờ chưa từng
lộ vẻ yếu ớt trước mặt ông vậy mà hôm nay ông lại nhìn thấy vẻ yếu đuối
hệt như lúc bà con trẻ khiến cho ông chợt dâng lên một cảm giác muốn bảo vệ, che chở cho bà ...
'Thiến Tây à, bao nhiêu năm qua, thật vất vả cho bà ...'
Ông không biết nói gì bây giờ, chỉ có thể nắm tay bà thật chặt, nhẹ giọng vỗ về.
Trình Thiến Tây vừa định nói gì đó thì nước mắt lại trào ra, bao nhiêu năm ủy khuất, nghi ngờ, yêu thương, ghen tỵ, một khi lớp vỏ bọc kiên cường bị
dỡ xuống chỉ còn lại một tâm hồn yếu đuối, câu nói này của Cung Doãn
Thần khiến nước mắt bà tuôn tràn như nước vỡ đê ...
Bà không nói
gì nữa, mặc kệ con trai con dâu và cả bà thông gia, ôm chặt lấy ông,
nhất thời như một đứa trẻ ở trong lòng ông khóc lớn một trận, tiếng khóc nghe thật đau lòng.
Bàn tay của Cung Doãn Thần khựng lại trong
không trung rồi nhẹ nhàng thu về, vòng qua lưng bà mà ôm chặt lấy, trong mắt là một nỗi xúc động nói không thành lời.
Tốt quá! Thật tốt quá!
Nhìn thấy sự hỗ động của hai người, trong lòng Sầm Tử Tranh âm thầm reo lên vui mừng, lại cảm động đến rơi nước mắt.
Cung Quý Dương nhẹ nhàng bước đến khoác tay lên vai cô, Sầm Tử Tranh xoay người ôm lấy chồng, thút thít khóc.
'Đứa bé ngốc ...' Bà Sầm thấy vậy trìu mến vỗ nhẹ đầu con, mắng yêu.
Cảnh cảm động trong phòng khách hoàn toàn lọt vào mắt Cung lão phu nhân, bà
cũng không kìm được đưa tay lên nhẹ lau lệ nơi khóe mắt. Mọi chuyện đều
như thế không phải sao, thuyền đến đầu cầu sẽ tự dừng, tối hôm nay đúng
là một buổi tối đặc biệt.
Cung Quý Dương tinh mắt nhìn thấy Cung lão phu nhân đứng ở cửa, hắn vỗ nhẹ vai Sầm Tử Tranh, cùng cô bước đến ...
'Bà nội, mau vào đây!' Hắn vừa nói vừa bước đến dìu bà.
Nhìn thấy Cung lão phu nhân xuất hiện ở phòng khách lớn, Trình Thiến Tây có
chút ngượng ngùng, bà vội rời khỏi vòng tay của Cung Doãn Thần bước đến
dìu mẹ chồng ...
'Mẹ, mẹ còn chưa đi nghỉ sao?'
Cung lão
phu nhân nhìn con dâu khóc đến hồng cả hai mắt, cười nói: 'Ta nếu không
qua đây sao có thể chứng kiến cảnh cảm động thế này?'
Nói rồi bà lại nhìn về phía bà Sầm ...
'Chắc vị này là mẹ của Tử Tranh đúng không? Hôm nay cũng may có cháu đến đây
giải thích tất cả, không chỉ vậy mà còn giúp nhà họ Cung chúng tôi giải
mối khúc mắc bao nhiêu năm qua, thật cám ơn cháu!'
'Đâu có, đâu
có, ngài chắc là Cung lão phu nhân rồi! Cháu vẫn thường nghe bé cưng
nhắc về bà. Thực ra hôm nay người có công giúp giải quyết tất cả những
chuyện này chính là Quý Dương, nếu như không phải có nó, cháu cũng không biết được sự thật!' Bà Sầm nhìn con rể, hài lòng nói.
'Quý Dương?'
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Cung Quý Dương.
'Đúng nha, mẹ vừa nãy nói anh đi đón mẹ sang đây, chuyện này là thế nào? Sao anh lại biết tối nay sẽ xảy ra chuyện gì?'
Sầm Tử Tranh tò mò nhìn Cung Quý Dương, hỏi một tràng dài.
Cung Doãn Thần và Trình Thiến Tây cũng nhìn con trai bằng ánh mắt kinh ngạc, tuy họ biết Quý Dương rất giỏi giang như chuyện xảy ra đột ngột thế
này, hắn làm sao có thể giải quyết trong một thời gian ngắn như vậy chứ? Cung Quý Dương cười ... chuyện này đối với hắn mà nói rõ ràng rất đơn
giản. Thâmt ình nhìn vợ, hắn trầm giọng nói: 'Còn nhớ những lời hôm đó
em nói không? Khi em nói với anh thì ra ba và ba vợ quen biết nhau thì
anh đã bắt đầu điều tra chuyện này, lại thêm thám tử tư báo với anh Ngải Ân Hà hình như đang điều tra chuyện của nhà họ Cung cho nên anh càng
thêm lưu tâm để ý. Nhưng trên tư liệu điều tra cho thấy đúng như cách
nghĩ của mẹ. Hôm nay sau khi tan tầm anh đến tìm mẹ vợ hỏi thăm mới biết thì ra là có đến hai Lâm Nam. Đang ngồi với mẹ thì người ở Cung Viên
gọi điện đến báo cho anh biết tình hình ở nhà, lúc đó anh chợt nghĩ, có
thể mẹ vợ là người có thể giúp giải quyết những rối rắm này nên anh mời
mẹ về đây!'
Nghe những lời này Sầm Tử Tranh quả thực quá kinh
ngạc, cô nhìn chồng như nhìn một người ngoài hành tinh, không kìm được
nói: 'Trời ạ, em còn cho rằng mình được gả cho một nhà tiên tri!'
'Nha đầu, chẳng lẽ bây giờ em mới phát hiện chồng mình có năng lực sao? Lúc
anh quả quyết nói rằng anh sẽ cưới em về chính là đã cho em biết anh có
năng lực tiên tri rồi!' Cung Quý Dương tinh nghịch trêu cô.
'Hừm, nói khoác không biết ngượng. Đúng là vua tự đại!' Sầm Tử Tranh càu nhàu nhưng nét mặt tràn đầy hạnh phúc tựa vào lòng hắn, đôi gò má hồng hồng.
'Haha ... đó là ưu điểm của anh mà!' Cung Quý Dương ôm cô, cười đến sáng lạn.
Trong vòng tay của chồng Sầm Tử Tranh cảm thấy bội phần an toàn, cô biết nếu
như không nhờ Quý Dương sớm đã phát hiện manh mối của chuyện này, hoặc
không tích cực điều tra thì tối nay cục diện đã rối rắm đến không t