
ó thể tự do rồi!” Ngải Ân Hà nhún vai, cười nói.
Sầm Tử Tranh cũng nín khóc mà cười, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại lập tức u ám…..
“Này này, Tử Tranh, cậu làm sao vậy? Bây giờ cậu đã là một người mẹ rồi nha, thường xuyên không vui sẽ ảnh hưởng đến Bảo Bảo đó!” die»ndٿanl«equ»yd«on Ngải Ân Hà nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng của cô, nhưng trong lòng thì hận không thể đánh một phát lên trên nó.
Sầm Tử Tranh ngẩng đầu nhìn cô ta, đôi môi anh đào hé mở lộ ra chút lo
lắng: “Ân Hà, mình không xuất thân từ một gia đình giàu có, với thân
phận thiên kim của cô lại càng không thể sánh bằng, cậu nói xem cha mẹ
Quý Dương có thể chấp nhận để cho tụi mình ở cùng một chỗ hay không?”
Ngải Ân Hà mi1m môi cười: “Tiểu thư, cậu là anh Quý Dương gạo đã nấu thành
cơm, chẳng lẽ họ lại nhẫn tâm không nhận cháu trai của mình sao? Yên
tâm, không cần phải lo lắng nhiều như vậy, nếu Quý Dương thật sự yêu
thương cậu, muốn gánh lấy trách nhiệm này, thì chuyện này sẽ được giải
quyết công bằng!”
Sầm Tử Tranh sau khi nghe vậy, thở dài một hơi, ngay sau đó, trên khuôn mặt xinh đẹp lại xuất hiện lúm đồng tiền xinh xắn…..
“Không sai, mình nên tin tưởng Quý Dương, nếu anh ấy đã biết chuyện này, mình tin tưởng anh ấy sẽ xử lý tốt!”
“Đúng vậy, mọi chuyện sẽ được xử lý tốt!” Ngải Ân Hà nhìn lúm đồng tiền của Sầm Tử Tranh, trong lời nói lại có một hàm ý khác.
Sầm Tử Tranh mỉm cười cúi đầu vuốt ve bụng mình, bên môi là nụ cười hạnh phúc….. die»ndٿanl«equ»yd«on nhưng lúc này cô lại không nhìn thấy nụ cười dần tắt của Ngải Ân Hà……
Một ánh sáng nham hiểm dần hiện lên trong mắt Ngải Ân Hà, cô ta khẽ hé mắt, chỉ hận không thể khiến cho người phụ nữ tên Sầm Tử Tranh này biến mất
khỏi thế giới, nhưng mà……
Người thông minh như cô ta, muốn có
được sự tín nhiệm của hai người, tìm một cách nào đó trực tiếp tách hai
người họ ra, là một phụ nữ thông minh thì phải có cách!
Sầm Tử Tranh…..cô ta cười thầm trong lòng.
Mày cứ ôm mộng tưởng của mày đi, đơn thuần như một tờ giấy trắng mà muốn
cùng tao giành giật đàn ông sao? Được lắm, tao sẽ khiến mày phải dùng cả đời này để trả giá! Ngày lại ngày trôi qua, cuộc sống với bài vở vẫn cứ tiếp tục, mà trong khoảng thời gian này Sầm Tử Tranh vẫn chờ đợi.
“Mọi người chúng ta đều biết quan hệ giữa ánh sáng, mắt và đồ vật, hình
thành nên nội dung cơ bản của việc nghiên cứu và học tập về màu sắc,
đồng thời cũng là lý luân thực tiễn và căn cứ…..”
Trong tiết sắc
màu, giảng viên đang giới thiệu về nội dung học, khi bà ấy lại một lần
nữa đưa mắt nhìn sang Sầm Tử Tranh đang ngẩn người, vẻ mặt lại trở nên
tức giận, chẳng lẽ bài giảng của mình buồn tẻ vô vị như vậy sao?
“Sầm Tử Tranh!” Bà dừng việc giảng bài lại và thét lên.
Nhưng cô đang chìm đắm trong những suy nghĩ sâu xa nên không có nghe được giảng viên gọi tên mình!
“Tử Tranh…..” Tinh Nghiên ngồi bên cạnh lập tức đụng vào Sầm Tử Tranh đang ngẩn người…..
Cái gì?
Sầm Tử Tranh quay qua nhìn Tinh Nghiên, còn vẻ mặt Tinh Nghiên thì cẩn thận chỉ chỉ về phía bục giảng.
“Sầm Tử Tranh, đứng lên trả lời câu hỏi của tôi!” Rõ ràng là âm thanh của
giảng viên đã không còn chút kiên nhẫn nào, âm thanh chói tai vang lên.
Sầm Tử Tranh chậm rãi đứng lên, còn Tinh Nghiên thì toát mồ hôi dầm dề, cả
lớp đều đang nhìn chằm chằm vào cô, đều là những ánh mắt ân cần của các
nam sinh, ánh mắt vui sướng của các nữ sinh khi người khác gặp họa.
“Tôi muốn cô nhắc lại nội dung tôi vừa nói!”
Sầm Tử Tranh nhìn bốn phía xung quanh một lần, sau khi nhìn rõ những ánh
mắt này, thở dài một hơi, chậm rãi mở miệng trả lời: “Cô vừa nhắc đến lý luận cơ bản thực tiễn về sắc màu, màu sắc đây là một ánh sáng màu làm
chủ thể tồn tại khách quan, đối với con người được xem giống như cảm
giác, vì thế sự xuất hiện cảm giác này là căn cứ vào ba nhân tố, thứ
nhất là ánh sáng, thứ hai là phản xạ ánh sáng của vật thể, thứ ba là bộ
phận thị giác của con người – mắt, tức là sự khác nhau giữa bước sóng mà ánh sáng mắt thường có thể nhìn thấy được chiếu đến vật thể, có một
phần bước sóng ánh sáng bị hấp thu, một phần bước sóng ánh sáng bị phản
xạ lại kích thích ánh mắt, đi qua thần kinh thị giác truyền đến não bộ,
hình thành thông tin về màu sắc đối với vật thể, do đó, ba nhân tố ánh
sáng, mắt, đồ vật kết hợp tạo thành nội dung học cơ bản về màu sắc, cũng là cơ sở lý luận thực tiễn và căn cứ….. die»ndٿanl«equ»yd«on Cô à, cô đang nói đến đây!”
Cô nói không sai một chữ nào.
Trong phòng học xôn xao…..lại nhìn đến khuôn mặt vặn vẹo của giảng viên, khó coi vô cùng!
Chuông tan học đột nhiên vang lên, giảng viên giận dữ nói: “Sầm Tử Tranh, cô chỉ dùng nửa bộ não để học thôi!” die»ndٿanl«equ»yd«on Nói xong, liền thở hổn hển đi ra.
“Oa…..Tử Tranh, cậu xứng đáng là một mỹ nữ thiên tài nha, rõ ràng cậu vừa ngẩn
người, vậy mà có thể nhắc lại nội dung không thiếu một chữ, xem ra đã
khiến bà giảng viên kia tức chết rồi!” Tinh Nghiên kính nể nói.
Nhưng trên khuôn mặt Sầm Tử Tranh không hề có một chút vui vẻ nào, cô chỉ thờ ơ noi: “Những thứ lý thuyết này mình đã biết trước khi lên đại học
rồi!”