Old school Easter eggs.
Tù Phi

Tù Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322534

Bình chọn: 7.00/10/253 lượt.

Huyền Tỉnh Nhiên thay mẫu hậu cầu xin. Hơn nữa, hắn đương nhiên cũng sẽ tìm sư phụ, người hiện tại là toàn bộ thế giới của Huyền Trọng Thiên cầu xin, cuối cùng Huyền Trọng Thiên quyết định đem Trinh Đức hoàng hậu đưa vào ly cung*, trọn đời không được xuất cung.

Vương triều Thiên Triệu bị hành động của đương kim hoàng thượng Huyền Trọng Thiên làm cho kinh sợ. Trinh Đức hoàng hậu vẫn ở bên hoàng thượng từ khi đăng cơ đã nhiều năm như vậy, cho tới nay vẫn luôn là chính cung hoàng hậu tôn quý, quốc mẫu rất được lòng người ở Thiên Triệu mà hoàng thượng lại nói sát là sát, thực sự là không hề bận tâm tình cảm phu thê làm cho bách tính thiên hạ lại càng thêm hiếu kỳ với nam nhân trong tẩm cung của hoàng thượng.

Huyền Trọng Thiên có thể cảm giác được Thiên Chiêu Tễ ngày càng gầy đi, hắn rất lo lắng nhưng lại không biết rốt cuộc là vì sao. Trước đây Thiên Chiêu Tễ luôn ở trong cung, ngồi một chỗ đọc sách, thỉnh thoảng mới đi ra ngoài đi dạo một chút. Nhưng hiện tại Thiên Chiêu Tễ mỗi ngày ngồi một chỗ ngẩn ngơ, đôi khi ngay cả khi hắn bãi triều trở về cũng không hay biết.

Huyền Trọng Thiên không thể hiểu được cảm giác và suy nghĩ của Thiên Chiêu Tễ nên hắn rất lo lắng, tuy rất sốt ruột nhưng lại không truyền được tới tâm của người kia, bởi Thiên Chiêu Tễ dường như đã phong toả toàn bộ tâm trí mình.

“Trong lễ mừng năm mới có tổ chức tế lễ, trong cung nhất định rất náo nhiệt. Tễ nhi muốn ăn cái gì? Đến lúc đó ta bảo ngự trù phòng làm cho ngươi ăn, hai chúng ta kiếm một nơi bí mật cùng ăn. Không cho lũ tiểu quỷ Nhiên nhi và Hiên nhi theo, ngươi nói được không?” Huyền Trọng Thiên bãi triều trở về, nhìn Thiên Chiêu Tễ vẫn đang ngồi bên cửa sổ mặc cho gió thổi, ôm lấy thân thể đang lạnh như băng kia vào lòng, yêu thương nhìn người dường như không còn sinh lực này.

Huyền Tỉnh Nhiên tuy mới sáu tuổi, cũng giống hài tử khác không thể ly khai mẫu thân nhưng hắn cũng không có phản ứng quá lớn với quyết định xử trí mẫu thân của phụ thân. Hắn chỉ đưa ra kiến nghị với phụ vương, nếu như giết mẫu hậu, sợ rằng người trong thiên hạ sẽ càng tung thêm tin tức hoang đường đối với sư phụ.

Huyền Tỉnh Nhiên đã từng tự mình nhắc nhở mẫu hậu, không nên tùy tiện có chủ ý liên quan tới sư phụ nhưng Trinh Đức hoàng hậu khi đó đã bị sự đố kị xâm chiếm hết lý trí, cuối cùng làm ra chuyện như vậy, cũng coi như gieo gió gặt bão. Niệm tình nàng dù sao cũng là mẫu thân cuả thái tử nên hoàng thượng mới buông tha. Nhưng bị nhốt chung thân ở một nơi cô tịch như ly cung, đối với nữ nhân đang ở ngôi hoàng hậu tối cao trong hậu cung như nàng mà nói, vẫn có thể xem là một loại hành hạ.

“Ta — không — muốn — đi ra ngoài —” Thiên Chiêu Tễ nhẹ nhàng nói, hắn cũng không vì đang được ôm trong vòng tay ấm áp kia mà có chút cảm động, hắn cũng không quay lại nhìn nam nhân phía sau đang chăm chú nhìn hắn. Lúc này, người kia đang chăm chú nhìn hắn, hắn lại không dám nhìn lại, hắn sợ chính mình sẽ mê đắm trong cái nhìn sâu lắng đó.

“Được, chúng ta sẽ không đi ra ngoài, chúng ta sẽ chỉ ở chỗ này, chỉ có Tễ nhi và ta được không?” Huyền Trọng Thiên nhìn Thiên Chiêu Tễ đang vẻ mặt thẫn thờ, hắn kìm nén, không ngừng hít sâu. Hắn rất muốn xoay Thiên Chiêu Tễ lại sau đó hung hăng chà đạp hắn, xem xem hắn có thực sự là không quan tâm, thờ ơ với tất cả như vậy không. Nhưng hắn lại không dám, đúng vậy, hắn không dám.

Huyền Trọng Thiên đợi nửa ngày rốt cục thấy Thiên Chiêu Tễ đang trong lòng cũng gật đầu một cái rất nhẹ, tuy rằng chỉ nhẹ nhàng một chút, cũng đủ làm hắn vui vẻ nửa ngày. Huyền Trọng Thiên không hề biết Thiên Chiêu Tễ hiện tại vô cùng không muốn đi ra ngoài, bởi vì hắn ghét ánh mắt người khác nhìn hắn, hắn hiện tại hẳn là trong thiên hạ không ai không biết, không người không hay, là một nam sủng, một kẻ hại nước hại dân.

Huyền Trọng Thiên không biết vấn đề của Thiên Chiêu Tễ ở đâu, nhưng không biết không có nghĩa là hắn không quan tâm. Hắn đã từng thử nói chuyện với Thiên Chiêu Tễ nhưng luôn luôn kết thúc trong thất bại. Sau vài lần Huyền Trọng Thiên càng ngày càng nóng nảy, hắn sắp không khống chế được chính mình, sắp gây tổn thương cho người mà hắn cả đời cũng không muốn thương tổn kia.

Hôm nay, lâm triều.

“Bẩm báo hoàng thượng, đại quân của Trấn Xa đại tướng quân đã nhổ trại rời biên cảnh Mông Cổ, ít ngày nữa là về tới kinh đô. Biên quan tạm thời do phù nguy chiếu tướng Cảnh Thu Sinh đóng giữ, Thu chiếu tướng năm nay không thể về triều kịp lễ mừng năm mới, trong Thu phủ chỉ có mình Thu lão thái quân. Hạ quan muốn hỏi, hoàng thượng có muốn biểu thị một chút —” Lễ bộ Thượng thư tỏ vẻ kính cẩn nói, cứ tới cuối năm hoàng thượng phải khao thưởng các thần tử đã công tác vất vả một năm qua. Đối với tướng sĩ đang đóng ở biên quan hoàng ân lại càng thêm mênh mông cuồn cuộn, tuy rằng đầu mùa đông xảy ra chuyện liên quan tới hoàng hậu nhưng năm nay nhất định phải long trọng a.

“Nga, trẫm đã biết. Chuyện này, do Trương đại nhân phụ trách đi. Thu lão thái quân tuổi tác đã cao, ban thưởng hai cây thiên niên tuyết tham do Tuyết Phong tiến cống năm ngoái, một vạn