XtGem Forum catalog
Tù Phi

Tù Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322560

Bình chọn: 7.5.00/10/256 lượt.

lượng bạc, hai trăm cuộn gấm vóc, hai mươi nha hoàn. Lệnh các nàng hảo hảo chiếu cố lão thái quân. Thu gia đã cống hiến rất nhiều cho Thiên Triệu ta.” Huyền Trọng Thiên cảm thán, Thu gia đều là người trung liệt.

Thu gia là khai quốc công thần của Thiên Triệu vương triều, hiệp trợ thái tổ thu được giang sơn. Bốn phương tám hướng Thiên Triệu đều có dấu chân và hài cốt của Thu gia. Hiện nay Thu gia chỉ còn lại có Cảnh Thu Sinh là nam nhân, nhưng hắn một năm ở Thiên Triệu cũng không được ba tháng khiến cho Thu lão thái quân thập phần lo lắng, Thu gia bọn họ có thể sẽ tuyệt tự a.

Cảnh Thu Sinh sớm đi theo tam đệ Huyền Trọng Lệnh, đến gần đây mới trở thành đại tướng, có thể một mình đảm đương một phía, hắn cũng đã trải qua rất nhiều đau khổ. Khi còn bé Cảnh Thu Sinh ốm yếu hay mắc bệnh, hơn nữa bộ dạng thập phần thanh tú cho nên tam hoàng tử Huyền Trọng Lệnh rất không thích hài tử yếu ớt này, tuy rằng Cảnh Thu Sinh chỉ nhỏ hơn hắn hai tuổi.

Sau đó, có một lần ở sàn luyện võ tam hoàng tử trêu Cảnh Thu Sinh bộ dạng giống nữ nhi, bị Cảnh Thu Sinh lúc đó mới mười ba tuổi đánh ngã xuống đất. Tuy rằng tam hoàng tử không phòng bị nên mới bị đánh ngã nhưng cũng đủ khiến Huyền Trọng Lệnh phiền muộn nhiều năm.

Có người nói, lúc đó khuôn mặt tái nhợt của Cảnh Thu Sinh càng thêm trắng bệch, tay nắm chặt cho thấy hắn tức giận tới mức nào. Đôi mắt bình thường vẫn nhã nhặn, bình tĩnh nhưng trong nháy mắt giống như dã thú bị thương, ánh mắt như muốn đem Huyền Trọng Lệnh ra cắn xé. Có lẽ chính khí thế này đã áp đảo tính kiêu ngạo của tam hoàng tử Huyền Trọng Lệnh.

Bởi vì, từ đó về sau Huyền Trọng Lệnh không nói Cảnh Thu Sinh giống nữ nhi nữa mà trái lại luôn ở sau lưng giúp đỡ Cảnh Thu Sinh.

Do Cảnh Thu Sinh đánh tam hoàng tử không phải là việc nhỏ, tiên hoàng lúc đó còn đang tại vị, ngày hôm sau Thu lão thái quân đã tự mình áp giải tôn nhi* lên đại điện quỳ gối trước tiên đế thỉnh tội, lúc đó Huyền Trọng Thiên vốn muốn cầu xin cho Cảnh Thu Sinh, kỳ thực bọn họ cũng biết nên không hề trách Cảnh Thu Sinh.

Thế nhưng không đợi Huyền Trọng Thiên mở miệng, Cảnh Thu Sinh bỗng nhiên đứng trên đại điện nói to mình không hối hận, nếu như hoàng thượng muốn trị tội, thì trị tội mình hắn là được rồi, không nên liên lụy tới người nhà của hắn.

Huyền Trọng Thiên còn nhớ kỹ, tiên đế lúc đó đã rất yếu, triều chính vẫn giao cho thái tử Huyền Trọng Thiên xử lý, nhưng việc này trọng đại nên tiên đế mới tự thân xuất mã*. “Nga? Ngươi muốn nói, ngươi đánh tam hoàng tử cũng không hối hận phải không?” Tiên đế cười yếu ớt, nhẹ nhàng hỏi đứa nhỏ gầy yếu phía dưới.

Cảnh Thu Sinh mười ba tuổi mà giống như một đứa trẻ chưa tới mười tuổi, yếu đuối tái nhợt, nhưng khí thế của hắn làm cho người khác bị thuyết phục.

“Phải, không hối hận. Người nếu làm nhục người khác, tất sẽ bị người khác làm nhục. Có nguyên nhân thì có kết quả, vương tử phạm pháp tội như dân thường. Ta không thừa nhận ta làm gì sai.” Thanh âm rõ ràng cho thấy hắn thực sự không hối hận, ngữ khí nghiêm nghị như đã có chuẩn bị, cho dù phải hi sinh cũng vẫn ung dung.

“Nghiệp chướng, còn không quỳ xuống, ngươi dám nói ẩu trước mặt hoàng thượng.” Thu lão thái quân dù sao cũng lo lắng tôn nhi chọc giận hoàng thượng mà rước lấy họa sát thân. Thu gia chỉ còn mình hắn, nếu có chuyện gì, nàng làm sao ăn nói với liệt tổ liệt tông Thu gia dưới cửu tuyền a.

“Hoàng thượng, thỉnh bệ hạ xem xét tôn nhi còn trẻ không biết trên dưới mà tha cho hắn. Thu gia xin thề thuần phục Huyền thị vương triều, thỉnh bệ hạ xét tới các vị tiền bối Thu gia, tha thứ cho tôn nhi lỗ mãng.” Thu lão thái quân kính cẩn khẩn cầu hoàng thượng cấp cho Thu gia bọn họ một người hương khói, dù sao Thu gia cũng đã cống hiến rất nhiều cho hoàng thượng.

“Lão thái quân đừng gấp, trẫm còn chưa hỏi rõ ràng, tam nhi tử của trẫm là như thế nào, trẫm trong lòng cũng rõ ràng. Ngươi nói có đúng không Trọng Lệnh? Ân?” Hoàng thượng nói xong, còn không quên Huyền Trọng Lệnh vừa mới nhìn chằm chằm vào Cảnh Thu Sinh. Hài tử này có phải hay không bị đánh thành ngốc a, trước đây nếu có ai dám khi dễ hắn, hắn nhất định trả lại gấp mười lần. Lần này bị người đánh lại không nói một câu, cũng không yêu cầu đem Cảnh Thu Sinh ra chém, trái lại tối hôm qua còn cầu xin phụ thân buông tha Cảnh Thu Sinh, nói là mình có chút quá phận. Thật không biết nhi tử này còn muốn làm cái gì — chẳng lẽ là, Trọng Lệnh muốn chậm rãi hành hạ người ta sao?

“Ách, nga. Phụ hoàng, nhi thần nguyện ý nhận bất cứ trách phạt gì. Lần này xác thực là nhi thần sai.” Huyền Trọng Lệnh vốn đang ngơ ngác nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Cảnh Thu Sinh, cho nên ngay cả phụ hoàng nói cũng không nghe thấy gì, nếu không phải có nhị ca Huyền Trọng Tĩnh bên cạnh đẩy hắn một cái thì hắn vẫn chưa có phản ứng gì.

“Ân? Ngươi —” Cảnh Thu Sinh giật mình nhìn, tam điện hạ bỗng nhiên chủ động nhận sai, lẽ nào còn muốn làm gì sao? Huyền Trọng Lệnh khi dễ hắn lâu như vậy, mỗi lần đều lấy hành hạ hắn là niềm vui, sao lại đột nhiên hảo tâm thừa nhận mình sai? Hắn rốt cuộc muốn làm gì?

“Sinh nhi, ngươi đây là