
à phải lo có người mắng tỉ ? " Nam
Cung Nguyệt cười đùa.
"
Không có, không có a. Trước giờ ta vẫn luôn hiền lành, nhân đức, phúc hậu, từ
bi.....chưa từng làm hại ai a. Chẳng qua......" Còn chưa nói xong đã thấy
Nam Cung Việt từ đằng xa hùng hổ bước tới. Uyển Nghi hoảng hốt kêu to. "
Không ổn, ác ma đến rồi ! Chạy ! "
Sau đó liền
kéo theo Nam Cung Nguyệt và Hỷ nhi chạy đi.
" Tiểu
thư, có chuyện gì vậy ? Cái gì mà ác ma ? Tại sao chúng ta lại phải chạy ?
" Hỷ nhi bị Uyển Nghi kéo theo, vừa chạy vừa thở hổn hển.
" Phải
đó a tỉ tỉ, sao tự dưng...." Nam Cung Nguyệt cũng thắc mắc. Đang định quay
đầu lại nhìn thì Nam Cung Việt đã dùng khing công bay đến trước mặt bọn họ. Ba
người bị mất đà, đâm sầm vào người Nam Cung Việt, ngã bịch xuống đất.
" Ai
ui da " Nam Cung Nguyệt xoa xoa cái mông bị đau, vừa ngẩng đầu lên nhìn
thì.....
" Phụt...Ha
ha ha ha....Hoàng huynh...ha ha...mặt...mặt....mặt huynh....ha ha ha ha ha ha
ha ha..............Hèn chi mà tỉ tỉ phải bỏ chạy...........ha
ha.........." Nam Cung Nguyệt cười không dứt, khả năng ngôn ngữ cũng rối
loạn. Chỉ còn cách ôm bụng cười lăn lộn trên mặt đất.
Hỷ nhi nhìn
thấy Nam Cung Việt cũng không nhịn nổi, bụm miệng cười.
Uyển Nghi
cũng nhìn Nam Cung Việt cười méo mó.
Nam Cung Việt
nhìn thấy Nam Cung Nguyệt cười như điên thì lại càng tức giận, mặt như con tắc
kè hoa, hết tái xám, rồi lại xanh lè, cuối cùng là đỏ gay vì giận dữ. Nhìn người
trước mặt mà nghiến răng ken két.
" Nàng
dám....Dương Uyển Nghi......" Tiềng hét vang chấn địa cầu, chim chóc bay
tán loạn, người người kinh hãi.
Người nào
đó đã nhân lúc Nam Cung Việt ngủ say để giở trò. Khuôn mặt tuấn mĩ không chút
tì vết của Nam Cung Việt giờ đây được trát một lớp phấn dày cộp, trắng xóa.
Lông mày vẽ vừa đậm, vừa to, trông như hai con sâu róm, lại còn bên cao bên thấp.
Môi tô son đỏ chót, lem cả lên trên và xuống dưới cằm. Hai bên má có hai vòng
tròn đỏ, đỉnh đầu được cắm một bông mẫu đơn. Giữa trán lại còn được ưu ái một
chữ " ngốc " rõ to. Nhìn vào " dung nhan " của hắn lúc này,
chỉ có thể hình dung chính xác bằng ba từ : QỦY KINH DỊ. " Người nào đó
" đã tạo ra tác phẩm để đời này, không ai khác chính là Uyển Nghi.
" Hi,
Chào buổi chiều, ha ha a... buổi...buổi chiều tốt lành. " Uyển Nghi cứng đờ
người, vẫy vẫy tay, khóe miệng giật liên hồi.
Không phản ứng,
chỉ có tiếng nghiến răng vang lên.
" A ha
ha ha...Tại ta thấy chàng ngủ say quá nên mới định thử xem có phải chàng giả vờ
không ấy mà...a ha ha...bình tĩnh, bình tĩnh ha. Có gì từ từ nói. " Uyển
Nghi xoa xoa hai tay, lùi dần lùi dần về phía sau. Oa, sát khí, nàng cảm nhận
được sát khí a. Đông đất cấp 12 rồi, bão tới rồi, oa oa...
Nam Cung Việt
không nói không rằng, kéo Uyển Nghi tới đình thưởng hoa gần đó. Để nàng nằm
trên đùi mình, ánh mắt sắc lẻm.
Oa, không
phải chứ ? Nàng từng này tuổi rồi mà còn để người ta đánh thế này sao ?
" Oa
oa, Nguyệt nhi, muội còn nằm đó cười nữa sao ? Tới cứu tỉ a. " Uyển Nghi
kêu gào thảm thiết.
" Tỉ tỉ,
Gây ra chuyện tày trời như vậy, tỉ bảo muội cứu tỉ kiểu gì ? Có gan làm phải có
gan chịu nha. Tỉ chịu khó đi, tí nữa muội sẽ giúp tỉ bôi thuốc. Oa ha ha
ha................." Nam Cung Việt tiếp tục ôm bụng cười, cười chảy cả nước
mắt, rõ ràng là đang cười trên nỗi đau khổ của người khác.
" Oa,
Nguyệt nhi đáng ghét, còn dám nói tỉ muội tốt, oa oa. Nam Cung Việt, có gì từ từ
nói a, chàng đi rửa mặt đi đã. " Uyển Nghi ra sức giãy dụa. Đi đi, đi rửa
mặt đi để nàng còn trốn.
" Đều
đã bị hạ nhân trong phủ nhìn thấy hết rồi, đi rửa mặt còn có ích sao ? Nàng muốn
nhân cơ hội bỏ trốn phải không ? " Nam Cung Việt cười lạnh, giọng nói càng
tăng thêm sát khí.
" Aaaaa....không
muốn, không muốn đâu. Phản đối bạo lực. " Uyển Nghi kêu toáng lên, giãy dụa
không ngừng. Hu hu đáng ghét, sao lần nào nàng cũng không thoát khỏi vòng tay của
nam nhân này được ? Người ta không muốn mông bị nở hoa đâu.
" Phản
đối vô hiệu ! " Bốn từ đơn giản, nhẹ nhàng được phun ra nhưng lại nặng tựa
ngàn cân. Bàn tay thon dài giơ lên cao.
" Ai
ui da.....đau quá, hu hu hu, đau a.....hu hu hu......aaaaaaaaaaaaa......."
Uyển Nghi la hét chói lói, tay chân quơ loạn xà ngầu.
" Ta
còn chưa có đánh, nàng kêu la cái gì ? " Bàn tay Nam Cung Việt dừng lại giữa
không trung.
" Kêu
trước đỡ đau. Aaaaaaaaaaaaaa..........." Tiếp tục kêu la thảm thiết.
" Vậy
sao ? " Nam Cung Việt nhếch môi. Bàn tay không lưu tình đánh xuống.
" Bốp
"
" Oa
aaaa.......... Đau quá, Oa hu hu.... Nam Cung Việt đáng ghét, đau chết đi....oa
oa "
" Bốp
"
" Oa
oa oa, ta sai, ta sai lầm rồi. Oa oa, ta sai rồi. " Cái gì chứ, bị hắn
đánh vào mông còn đau hơn chấn thương lúc luyện võ ? Là do hắn hay là do cái cơ
thể yếu đuối này, đáng hận, đáng hận a.
" Biết
sai rồi sao ? " Nam Cung Việt nheo mắt, bàn tay dừng lại.
" Đúng
thế, ta sai rồi, là ta sai rồi. Kêu trước chẳng đỡ đau chút nào cả. Oa oa
oa..."
" Cái
gì ? " Nam Cung Việt rít lên, trán nổi đầy gân xanh, hắc tuyến chạy kín mặt.
" Bốp
" Lại một cái vào