
hác. " A ha ha...hôm nay trời rất là đẹp a, ha ha...trời
xanh mây trắng, rất đẹp...." Nam Cung Trần thừa hiểu ánh mắt đó có nghĩa
là nếu biết điều thì hãy im miệng lại. Haizz...tuy nói là huynh đệ bọn họ tình
như thủ túc nhưng một khi hoàng huynh của hắn đã nổi điên lên thì không biết sẽ
dùng cách gì để trừng phạt hắn. Hồi hắn lên bảy, chỉ vì lỡ làm hỏng món đồ chơi
mà hoàng huynh hắn yêu thích mà " được " xuống hồ " tắm "
vào giữa tháng mười hai. Kể từ đó, hắn hết dám đụng tới hoàng huynh của mình
luôn. Càng lớn lên, hoàng huynh hắn càng tàn bạo, chẳng phải tự nhiên mà hoàng
huynh hắn được gọi là " Lãnh huyết chi
vương
". Tốt nhất là không nên đắc tội, không nên đắc tội a...
" Muốn
nói chuyện tới bao giờ đây, bữa tối đã làm xong rồi, mau tới ăn đi. " Uyển
Nghi thập thò ngó đầu vào, giơ tay lên ngoắc ngoắc. Bốn người cũng đồng loạt đứng
dậy, tiêu sái bước ra ngoài. Uyển Nghi nuốt nước bọt, quả đúng là tập đoàn mỹ
nam, chẳng khác gì F4 cổ trang. Không, còn đẹp hơn thế cả tỉ lần ấy chứ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
" Nào,
tới đây, tới đây. Hôm nay ta đặc biệt vào bếp làm cơm đây. Mau ăn đi, đồ ăn ta
làm rất ngon đấy. " Uyển Nghi hồ hởi quảng cáo, nhìn thành quả của mình
trên bàn, trong lòng vô cùng hãnh diện.
" Oa,
trông ngon quá. Hoàng tẩu, tẩu biết nấu ăn sao ? " Nam Cung Vũ xoa xoa
tay, hít hà mùi thơm đang lan tỏa. Hắn đã ăn không ít sơn hào hải vị, được nấu
từ những đầu bếp giỏi nhất. Vậy mà khi nhìn thấy những món ăn bình dị này, trong
bụng vẫn sôi lên ùng ục. Hắn cảm thấy rất đói, rất thèm những món ăn ngon lành
đang bày ra trước mặt.
" Tất
nhiên, không những biết nấu mà ta còn nấu rất ngon nữa. " Uyển Nghi hếch mặt
tự hào, quay sang nhìn Nam Cung Việt " Sao hả, có phải thấy ta rất tài giỏi,
rất ngưỡng mộ ta đúng không ? Chàng chưa từng được ăn đồ ăn do ta nấu đúng
không ? Lần này cho chàng một cơ hội mở rộng tầm mắt, oa ha ha ha..."
" Đã từng
ăn rồi. " Nam Cung Việt hờ hững đáp.
" Hả,
ăn rồi ? Bao giờ ? " Uyển Nghi trợn tròn mắt, đập bàn đứng dậy.
" Tỉ tỉ,
là lần đầu tiên muội gặp tỉ đó. Muội đã đem bánh bao của tỉ cho hoàng huynh ăn.
" Nam Cung Nguyệt nhanh nhảu trả lời.
" À,
ra là vậy. Mà thôi, không quan trọng, một cái bánh bao không thể so với những
món ăn này được, mau ăn đi. " Uyển Nghi hào sảng gắp cho mỗi người một miếng
thức ăn, cười đến sáng lạn.
Đợi mãi
không thấy ai động đũa, Uyển Nghi nhíu mày " Sao vậy, sao mọi người không
ăn? "
" Khụ....tỉ
tỉ. " Nam Cung Nguyệt đằng hắng, nhìn về phía một cái bát.
Uyển Nghi
cũng nhìn theo, nàng gắp thức ăn cho tất cả mọi người, chỉ duy nhất một người
là không. Nam Cung Việt cũng nhìn chằm chằm vào bát của mình, rồi lại nhìn Uyển
Nghi, mắt phượng nheo lại tỏ vẻ không vừa ý.
" Nhìn
cái gì chứ ? Bộ chàng là con nít à ? Không biết tự gắp thức ăn lấy sao ? "
Uyển Nghi thản nhiên quay mặt đi, không thèm để tâm đến sắc mặt Nam Cung Việt.
" Ây
da, hoàng huynh yêu quý, để đệ gắp cho huynh. " Nam Cung Thiên thấy vậy cười
cười, trêu đùa gắp một miếng thức ăn bỏ vào bát của Nam Cung Việt.
"
Hoàng huynh, ăn miếng này đi nè. " Nam Cung Nguyệt cũng hưởng ứng.
"
Hoàng huynh, của đệ nữa. " Nam Cung Vũ cũng gắp thức ăn cho Nam Cung Việt.
" Cả của
đệ nữa. " Nam Cung Trần cũng không đứng ngoài cuộc.
Mỗi người gắp
một miếng, lại một miếng, thoáng chốc, bát của Nam Cung Việt đã đầy ú thức ăn.
Uyển Nghi nhìn cảnh tượng trước mắt, khẽ mỉm cười. Sau đó, nụ cười lại tắt ngấm,
thay vào đó là một bộ mặt trầm ngâm.
" Tỉ tỉ,
sao thế ? " Nam Cung Nguyệt huých vào người Uyển Nghi
"
Không có gì, ta chỉ thấy mọi người rất hạnh phúc. " Uyển Nghi cụp mắt,
dùng đũa ngoáy ngoáy cái bát của mình.
" Hửm
? " Trên mặt ai nấy đều tỏ ra mù mờ, không hiểu nàng đang nói gì.
" Ta
không có huynh muội, cha mẹ ta lại mất sớm như vậy. Nhìn thấy mọi người sống
hòa thuận, vui vẻ với nhau như vậy, ta cảm thấy rất ngưỡng mộ. " Uyển Nghi
cười buồn, ở thế giới này, nàng cũng có cha mẹ, nhưng đó lại không phải cha mẹ
nàng, nàng cũng chưa từng được nhìn thấy họ, chưa từng cảm nhận được hơi ấm của
một gia đình. Ít ra cũng còn hơn trước đây, nàng thậm chí còn không biết cha mẹ
mình là ai. Ởcô nhi viện cũng có nhiều đứa trẻ bị bỏ rơi như nàng, nhưng không
giống như những cô nhi viện mà nàng đã từng xem trên ti vi. Cô nhi viện mà nàng
ở chính xác là một nơi để những bậc cha mẹ vứt bỏ con cái của mình. Nơi đó luôn
bao trùm một màu sắc u ám, những đứa trẻ đều mang trong mình một tâm sự, tự giấu
mình vào vỏ ốc
của bản
thân, không bao giờ cởi mở với người khác. Những đứa trẻ nào hiếu động hoặc
tinh nhanh một chút thì lại sớm được người khác nhận nuôi, vì vậy trong cô nhi
viện chỉ còn lại những đứa trẻ tự kỉ. Nàng tuy không bị tự kỉ, nhưng lại không
được nhân nuôi, có lẽ bởi bản tính của nàng từ nhỏ đã mạnh mẽ, không được đáng
yêu như những đứa trẻ khác cùng trang lứa.
" Tỉ tỉ,
tỉ còn có muội, có mẫu hậu. Tỉ đừng buồn nữa, tất cả mọi người ở đây đều là gia
đình của tỉ, mọi người đều rất yêu quý tỉ. " Nam Cung Nguyệt xúc động ôm
chầm lấ