
ời lạnh, chúng ta về trước đi!''
Địch lão phu nhân thở dài, bây giờ không thể để cho Địch lão tướng quân biết, nếu hắn biết rồi, tâm huyết của nàng đều uổng phí.
"Tố Vân, ngươi đi về trước, ta đi xem Tiểu Mạt một chút..."
Thấy Tố Vân tránh né, Địch lão tướng quân càng cảm thấy kỳ quái, chuyện của
Tàn Nguyệt, có lẽ thật sự có cái gì kỳ hoặc, hắn muốn biết rõ ràng,
không muốn cứ không minh bạch để bị lừa gạt đến mơ hồ như vậy. "Vĩnh Hào..."
Nhìn Địch lão tướng quân kiên quyết, Tố Vân thở dài:
" Vậy ta và ngươi cùng đi, dù sao, chuyện kia ngươi sớm muộn cũng phải biết ..."
Tàn Nguyệt, không biết bây giờ nàng thế nào, nhìn bên ngoài mưa to thế, trong lòng cũng có chút không yên ...
" Ta làm tất cả, cũng vì nhà của chúng ta..."
Mở ô, hai người đi vào trong mưa, Địch lão tướng quân trầm mặt, trong lòng bất ổn.
Tàn Nguyệt, nàng bị thương nặng như vậy, không biết hiện tại thế nào?
Bọn họ cũng không đưa nàng trở về tướng phủ, hiện mưa lớn như thế, không biết nàng có chỗ trốn không...
Càng nghĩ, trong lòng càng bất an, mở cửa, bên trong yên lặng không có một người...
"Tiểu Mạt đâu?"
Địch lão tướng quân quýnh lên, nhìn cửa đã đóng thật kĩ, nhìn lại một chút cửa sổ kia đã đóng kín thật chặt, cả giận nói:
"Nàng chạy?"
Chạy? Là đi tìm Tàn Nguyệt sao?
Quay đầu lại nhìn chằm chằm Tố Vân, Tố Vân cười khổ nói:
" Ta nói, ta cho ngươi biết còn không được sao?"
"Đây là cái gì?"
Tiếp nhận một tờ giấy màu vàng Tố Vân đưa tới, Địch lão tướng quân không giải thích được hỏi.
" Đây là ta tìm người tính toán bát tự cho Tàn Nguyệt, ban đầu thành thân cũng không xem những thứ này, chúng ta cũng không biết gả lại đây là
Tàn Nguyệt, lúc sau biết đã là sự thật rồi, ta cũng không để ý..."
Địch lão phu nhân vẻ mặt hối hận nhìn tướng quân, tự trách nói:
" Chúng ta nên sớm một chút tìm người giúp hai người bọn họ tính toán,
hắn nói, Tàn Nguyệt thật sự là sát tinh chuyển thế, người nào thân thiết với nàng thì người đấy liền hỏng..."
Này... Có thật là như vậy không?
Địch lão tướng quân mở tờ giấy kia ra, chỉ thấy phía trên viết rồng bay
phượng múa, hắn một chữ cũng không nhìn ra. Chẳng qua là, thầy tướng số
này, thực sự nói cũng rất chuẩn, không thể hoàn toàn không tin.
" Nhưng, tối hôm qua là chuyện gì xảy ra?"
Địch lão tướng quân để giấy xuống, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
" Tàn Nguyệt vì hài tử đã chết báo thù, hạ độc Hạo Nguyệt, nhưng Ngũ
hoàng tử lén thay đổi độc dược của Tàn Nguyệt. Vốn là sẩy thai, kết quả
hài tử không có mất, Hạo Nguyệt vẫn hôn mê bất tỉnh... Ngũ hoàng tử dùng cái này tới uy hiếp Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt không theo, cho nên..." Địch lão phu nhân thở dài một tiếng, Địch lão tướng quân cả giận nói:
" Uy hiếp nàng làm cái gì? Chẳng lẽ Ngũ hoàng tử cũng thích Tàn Nguyệt?"
Người ta tìm vợ, đều là an phận, tại sao hắn tìm đến này, chuyện liền nhiều như vậy?
" Cái này thật ra quá rõ ràng, hắn muốn chính là ngươi, là binh quyền của ngươi!''
Địch lão phu nhân hừ lạnh nói:
" Bất quá, hắn cũng không nghĩ, Tàn Nguyệt chỉ là một nữ tử, hơn nữa Địch Mân đã không còn ở đây, làm sao có thể uy hiếp ngươi?"
Địch lão tướng quân chau mày, thở dài nói:
" Hắn uy hiếp không phải là Tàn Nguyệt, mà là Địch gia!"
" Ta cũng hiểu như vậy, cho nên liền nhân cơ hội đuổi nàng ra ngoài, để cho Địch phủ cùng nàng vạch rõ giới hạn, cũng là..."
Ánh mắt tối sầm lại, Địch lão tướng quân nói:
"Hy sinh Tàn Nguyệt, bảo toàn nhà chúng ta sao? Tố Vân, ngươi phải biết,
nếu như Ngũ hoàng tử không chịu buông tay, đem chuyện này tiết lộ ra
ngoài, chúng ta cho dù là vội vàng đưa Tàn Nguyệt rời đi, cũng rất khó
thoát khỏi độc thủ hai bên người!"
Ngây thơ!
Thái tử cùng
Ngũ hoàng tử, đều là người lòng dạ độc ác, trách không được Tàn Nguyệt
vẫn không chịu nói, thì ra là, biết chân tướng sự tình, thật sự rất khó
lựa chọn!
Bất quá, bây giờ mấu chốt là Tàn Nguyệt! Nàng ra ngoài như vậy, không biết hiện tại...
" Người tới, nhanh đi tìm Tàn Nguyệt! Nhanh đi tìm Tàn Nguyệt!"
Quản gia chạy tới, nhìn tướng quân lòng như lửa đốt, không giải thích được hỏi:
" Lão gia, này..."
" Cẩn thận một chút, không cần gióng trống khua chiêng, lén đưa Tàn Nguyệt trở lại..."
**
Lạnh!
Lạnh quá!
Cố gắng rụt thân thể lại, vừa vặn thân thể vẫn run lẩy bẩy, Tàn Nguyệt cố
gắng nhưng mắt không mở, cả người cũng mơ mơ màng màng, trong đầu hò hét loạn lên, tỉnh không được, ngủ cũng không xong.
Đó là ai?
Xa xa, thấy góc tường kia có một cái chấm đen, Ngũ hoàng tử mở to mắt, vài bước chạy tới...
Là Tàn Nguyệt!
Xuyên qua mưa bụi nặng nề, trực giác, cho hắn biết là Tàn Nguyệt!
"Tàn Nguyệt..."
Tiếng nói khàn khàn kêu một tiếng, nhưng người kia chỉ nghiêng thân thể cuộn
cong lại, gắt gao co lại thành một đoàn, không ngẩng đầu, cũng không lên tiếng...
Thong thả từng bước đi tới, mỗi một bước, giống như nặng trăm ngàn cân...
Tàn Nguyệt, hắn hối hận!
Rất hối hận!
Không làm ra việc vui đùa kia, không thể để cho Tàn Nguyệt chịu đựng điều này!
Thân thể khom xuống, cẩn thận ôm lấy nàng, nàng đau đớn a một tiếng...
Thanh âm kia, rất nhỏ, rất