
nhẹ, nhưng lại truyền rõ tới trong tai của hắn, gõ vào trong lòng của hắn.
"Lạnh..."
Nhỏ giọng nỉ non, thanh âm Tàn Nguyệt rất thấp, rất nhỏ, khàn khàn lướt qua tai của hắn, truyền tới trong đầu của hắn.
"Tàn Nguyệt, lát nữa là tốt rồi, lát nữa là tốt rồi..."
Thân thể gầy yếu, bất an run rẩy, Tàn Nguyệt nhắm chặt hai mắt, lông mi thật dài, giống như sợi tơ hắc tuyến tinh mịn, hỗn độn trải trên mặt, tô
điểm, tái nhợt không có chút huyết sắc nào...
**
"Rót thuốc!"
"Tiếp tục!"
"Nhất thiết phải cứu sống nàng, bằng không, các ngươi liền chôn cùng nàng!''
...
Từng tiếng rống giận, không ngừng vang lên ở bên tai, Tàn Nguyệt không vui mặt nhăn cau mày ——
Là ai?
Là ai bá đạo như vậy?
Là ai vô lý như vậy?
Là ai khẩn trương như vậy?
Nàng mệt chết đi, nàng chỉ muốn ngủ một giấc, ngủ một giấc thật tốt mà thôi. Nhưng vì cái gì, một nguyện vọng nhỏ như vậy, cũng không người nào có
thể thành toàn cho nàng?
"Liễu Tàn Nguyệt, ngươi nghe cho ta! Nếu như ngươi không tỉnh lại, nếu như ngươi còn dám tiếp tục nằm ngủ, ta
nhất định sẽ san bằng phủ tướng quân, còn có Liễu tướng phủ..."
Thanh âm thật bá đạo, Tàn Nguyệt há miệng, muốn nói chuyện, muốn mở mắt ra,
nhưng không có một chút khí lực, một chút cũng không có...
"Vương gia, được rồi. Liễu cô nương sẽ mau tỉnh, ngài xem tay nàng đã động..."
Đại phu nhìn lông mi không ngừng rung động của Tàn Nguyệt, thở dài ra một
hơi, lo lắng đề phòng qua bảy tám ngày, đầu rốt cục cũng được bảo vệ.
Hắn thật hoài nghi, cô nương này nếu chưa tỉnh lại, đầu của hắn cũng
phải dọn nhà lắm.
Run rẩy nhìn một chút vẻ mặt lo lắng của Ngũ hoàng tử, đại phu nhỏ giọng nói:
"Vương gia, trước có thể cho cô nương uống chút nước..."
Bóng dáng người
trước mắt chợt lóe, đại phu sợ tới mức lui về phía sau hai bước, chỉ
thấy Ngũ hoàng tử bưng nước ấm tới, quan tâm cầm lấy cái thìa đút.
"Tàn Nguyệt, ngươi phải tỉnh lại, nhất định phải tỉnh lại..."
Đại phu nói không sai, ngày thứ hai Tàn Nguyệt đã tỉnh lại, thân thể suy
yếu muốn chết, mở mắt ra, thời gian rất lâu mới thích ứng với ánh sáng
bên trong phòng.
"Nơi này là..."
Nằm lỳ ở trên giường, Tàn Nguyệt cảm thấy vạn phần không thoải mái, muốn lật người, cả người lại
giống như bị xe lăn qua, đau muốn chết!
"Tiểu thư, tiểu thư người tỉnh..."
Ngoài cửa, một nha đầu hai búi tóc chạy tới, Tàn Nguyệt ngẩng đầu, đánh giá nha đầu xa lạ này.
"Ngươi là..."
Là nàng cứu mình sao? Không đúng, trong mộng, nàng dường như nghe được thanh âm của một nam nhân, rất vội, cũng rất sốt ruột.
"Tiểu thư, người uống nước trước, ăn chút cháo đi!''
Nha đầu nhếch miệng cười một tiếng, nàng không trả lời vấn đề của Tàn Nguyệt, ánh mắt khẽ tránh né nói.
"Ừ!''
Lại nói nhảm, trong nhà cũng chỉ có một mình nàng, không phải là nàng cứu mình, còn có thể là ai?
Về phần giọng nam trong mộng, phải là...
"Ta có thể ngồi dậy!''
Thật là vô dụng, chính nàng bây giờ cũng ngồi không được. Tàn Nguyệt thở dài một tiếng, nghĩ đến tình cảnh bị đánh ngày đó, trên mông vẫn cảm giác
được đau đớn.
"Tiểu thư có thể nghiêng dựa thân thể, tạm thời không thể ngồi xuống. Đại phu nói, phải mấy ngày nữa mới có thể ngồi dậy."
Nha đầu rất có kiên nhẫn, Tàn Nguyệt cảm kích cười:
"Cám ơn ngươi, cám ơn ngươi đã cứu ta..."
"Tiểu thư, người ăn một chút gì trước đi..."
Ánh mắt nha đầu nhanh chóng hướng một bên, nàng không thừa nhận, nhưng cũng không có cự tuyệt, săn sóc cho Tàn Nguyệt ăn xong một chén cháo, nàng
vui vẻ cười nói:
"Tiểu thư còn muốn ăn sao?"
Tàn Nguyệt lắc đầu, vừa muốn nói có thể, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên giọng nam quen thuộc:
"Tàn Nguyệt, ngươi thế nào? Có chỗ nào không thoải mái..."
Đây là ——
Ngũ hoàng tử!
Quay đầu, nhìn vẻ mặt ân cần của Ngũ hoàng tử, Tàn Nguyệt nhìn về phía nha đầu, không giải thích được hỏi:
"Cô nương, ngươi là..."
Không phải nàng cứu mình, người cứu nàng, chẳng lẽ là Ngũ hoàng tử?
"Là Vương gia cứu tiểu thư..."
Nha đầu vui vẻ cười, Ngũ hoàng tử khoát khoát tay, nha đầu vội vàng khom
người lui ra ngoài, hắn ngồi xổm người xuống, ánh mắt nhìn thẳng Tàn
Nguyệt, nhỏ giọng nói:
"Nguyệt Nhi, thật xin lỗi!"
Thân là hoàng tử tôn quý, hắn khi nào nói xin lỗi với người khác?
Nhưng lần này, hắn thật sự rất hối hận! Nếu như biết kết quả như thế, hắn tuyệt đối sẽ không ác ý nói giỡn với Tàn Nguyệt.
"Thật xin lỗi? Ngũ hoàng tử, người làm sao vậy? Người làm cái gì mà cần phải nói xin lỗi?"
Tàn Nguyệt cười lạnh, nhìn áy náy trong mắt của hắn, chỉ là cảm thấy, hết sức dối trá.
"Ta..."
Ngũ hoàng tử cứng họng, hắn cũng nhận sai, đây cũng là hắn lần đầu tiên cúi mặt xuống nói xin lỗi với người khác, Tàn Nguyệt còn muốn thế nào?
"Ngũ hoàng tử không cần phải nói, đây không phải là kết quả ngươi muốn sao? Chỉ tiếc Tàn Nguyệt mạng lớn, không chết ..."
"Tàn Nguyệt, ta không hy vọng ngươi chết ..."
Sắc mặt Ngũ hoàng tử thay đổi một chút, vốn định nổi giận, nhưng lời đến khóe miệng, rồi lại không đành lòng nói ra.
Tàn Nguyệt mới vừa tỉnh lại, thân thể còn quá yếu, hắn không muốn cùng nàng chính diện là địch.
"Là sao? Ta đây có ph