The Soda Pop
Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323913

Bình chọn: 10.00/10/391 lượt.

chừng. Liễu tướng, ngươi không phải rất thương yêu mấy hài tử của ngươi sao? Chẳng lẽ không muốn nhìn bọn họ một chút?”

Đến nơi, Địch Mân và Tử Sát hạ xuống, kéo Liễu tướng bước vào trong phòng.

“Sao ngươi có bọn họ. . . .”

Tiến vào phòng, liền nhìn tháy trên đất nằm ba đứa nhỏ, hốc mắt ửng đỏ, xúc động muốn đi qua xem bọn hắn.

“A, là tướng gia. Bọn họ không sao, không phải là đã chết sao?”

Nghe được thanh âm, Chanh Sát từ trong thất đi ra, nhìn Liễu tướng sắc mặt như tro tàn, ác ý cười nói.

“Cái gì? Ngươi thật sự giết bọn họ?”

Đập vào mắt, một mảnh buồn bã!

Đứa nhỏ, thực xin lỗi, thực xin lỗi, là cha hại các ngươi!

Thực xin lỗi, thực xin lỗi. . . . . .

Trong lòng không ngừng nói, hắn lúc này, căn bản không giống như là Tể tướng, chẳng qua là lão nhân đau mất con.

“Ha ha, Liễu tướng vô tình vô nghĩa, thì ra cũng có thời điểm cảm tính như

vậy? Bọn họ đã chết, ngươi thoải mái chứ, Liễu tướng? Môn chủ. . . . .

.”

Chanh Sát nhìn về phía Địch Mân, trong mắt từng có một tia không giải thích được, sắc mặt Địch Mân tối sầm lại, thở dài:

“Hắn là cha của bọn họ, hẳn là cũng có thể. . . . . .”

Chanh Sát sửng sốt, quay đầu nhìn về phía bên trong, Thanh thúc đi từ từ ra, nhìn Liễu tướng đã tuổi già sức yếu, đạm mạc nói :

“Có thể thử xem. . . . . .” Địch Mân sáng ngời trong lòng, cảm thấy Tàn Nguyệt sẽ không chết như vậy,

nàng còn nhỏ, còn trẻ, bọn họ thậm chí chưa có mấy ngày tốt đẹp, làm sao có thể đi nhanh như vậy?

Có hi vọng là tốt rồi!

Tâm, bỗng nhiên vui vẻ rất nhiều, nhưng ngày chờ đợi cũng càng thêm dài lâu. Liễu tướng bất an trong lòng, nghe lời nói quái dị của bọn họ, cũng cảm thấy càng thêm không thích hợp.

“Các ngươi muốn làm cái gì?”

Nhìn bọn họ không giết hắn, chỉ chọc vào ngón tay của hắn, lấy vài giọt máu, Liễu tướng bất an hỏi.

Nhưng lời của hắn nói ra, trong phòng không có người trả lời hắn, tất cả mọi người khẩn trương nhìn chằm chằm máu trong chậu ——

Tuy rằng biết rõ, phải qua một khắc đồng hồ mới có thể biết kết quả.

Bởi vì chờ đợi, thời gian trôi qua càng ngày càng chậm, khi Thanh thúc nói

ra có thể, mọi người chỉ cảm thấy ước chừng qua cả đời.

“Máu của hắn cũng được, đủ để cứu nàng!”

Chanh Sát nhẹ nhàng thở ra, chợt liền nhăn lại lông mày , lẩm bẩm nói:

“Nhưng hắn, cho dù có xấu, cũng là cha của nàng, nếu Tàn Nguyệt tỉnh lại biết, vậy. . . . .”

Tàn Nguyệt?

Lúc này đây, Liễu tướng nghe tên rõ ràng, thân mình hắn sửng sốt, trong mắt hiện lên vội vàng khó nén:

“Tàn Nguyệt, các ngươi cũng bắt Tàn Nguyệt? Nàng ở nơi nào? Các ngươi làm gì nàng?”

Trong thanh âm khẩn trương, không ai hoài nghi ý của hắn đối Tàn Nguyệt. Địch Mân cũng sửng sốt một chút, khóe miệng hiện lên một tia trào phúng:

“Tàn Nguyệt, sắp chết, cần ngươi cứu nàng. Liễu tướng, nếu dùng mạng của

ngươi có thể đổi một mạng của Tàn Nguyệt, ngươi đồng ý không?”

Tuy rằng, tình hình này, căn bản cũng không có đường sống Liễu tướng nói

không thể, nhưng nếu Tàn Nguyệt có tri giác, nàng nhất định cũng rất

muốn biết đáp án này.

“Ta chết, các ngươi sẽ thả Tàn Nguyệt sao? Ta nguyện ý!”

Không có bất kỳ do dự, nhưng cũng bởi vì quyết đoán như vậy, làm cho mấy người bên trong hơi hơi chần chờ ——

Với thái độ đối đãi Tàn Nguyệt, tuy rằng Liễu tướng xác thực đáng chết, nhưng. . . .

Cuối cùng, hắn vẫn là cha Tàn Nguyệt, phụ thân ruột. . . .

“Tàn Nguyệt khóc, Tàn Nguyệt khóc. . . . . .” Chẳng biết lúc nào, Chanh Sát chạy đến trong phòng, nhìn trên khuôn mặt nhỏ gầy rơi nước mắt tí tách, kinh hỉ hô.

“Tàn Nguyệt, ngươi đã nghe chưa? Ngươi đã nghe chưa?”

Hận hắn, oán hắn, ngoài miệng nói lời thề son sắt, nhưng ở trong lòng, mặc

dù giấu sâu hơn, dấu lại nghiêm, Tàn Nguyệt vẫn mong mỏi tình thương của cha. Mà vừa rồi lời nói của Liễu tướng, bộ dáng không chút lựa chọn,

làm cho Tàn Nguyệt trong hôn mê nhịn không được rơi lệ. . .

Muốn mở to mắt, nhưng mí mắt nặng như Thái Sơn, vô luận nàng cố gắng như thế nào, cuối cùng khó có thể mở. . .

“Tàn Nguyệt, Thanh thúc, Tàn Nguyệt nàng. . . .”

“Nàng đã có tri giác, nhưng muốn nàng tỉnh lại, vẫn cần thay máu. . . . .”

Thanh thúc không đành lòng quay đầu đi chỗ khác, nếu như có thể cứu tỉnh nàng, hắn sẽ không chờ đến bây giờ.

Không vì cái gì khác, đơn giản nàng là thê tử Địch Mân. . . .

“Tàn Nguyệt. . . . . . Tàn Nguyệt. . . . . .”

Liễu tướng bỗng nhiên đi tới, nhìn Tàn Nguyệt gầy gò trên giường, nước mắt già nua vẫn nhịn không được rơi xuống:

“Tàn Nguyệt, thực xin lỗi. . . . . .”

Thực xin lỗi, mười sáu năm qua, hắn không có tận trách của một người làm

cha, hắn thực xin lỗi Tàn Nguyệt, thực xin lỗi nàng! Nếu, cuối cùng dùng mạng của hắn có thể cứu Tàn Nguyệt một mạng, hắn nguyện ý, đưa mạng của mình!

Trong mắt mang theo quyết tuyệt hẳn phải chết, thanh âm Liễu tướng lạnh lùng nói:

“Ta phải làm như thế nào, các ngươi mới có thể cứu Tàn Nguyệt? Phải tự sát sao?”

Ánh mắt Thanh thúc tối sầm, như có suy nghĩ gì nhìn Liễu tướng, Địch Mân lại cúi thấp đầu, dường như đang suy tư cái gì.

“Thanh thúc, động thủ đi! Có chuyện gì đều tính trên đầu của ta. . . . . .”

Địc