
ết gần một năm, hắn làm sao có thể đột nhiên chú ý vấn đề này?
Nhưng thân thể này cũng không phải chuyện lớn gì, khi tìm được Địch Mân, rất
nhiều người đều ở hiện trường, tại sao hắn phải hỏi mình?
Bất
quá, nếu điều kiện của hắn là…, người này nếu không phải bằng hữu của
Địch Mân, chính là kẻ địch của thái tử, bất luận là loại nào, với hắn mà nói cũng không phải chuyện xấu gì.
Cát Kim hắng giọng một cái,
đánh giá người áo đen một cái, chỉ thấy ánh mắt của hắn bình bình đạm
đạm, khí sắc cũng không có một tia gợn sóng.
“Kỳ thật lúc ấy rơi
vách núi cũng chỉ có một mình Địch Mân, hắn là vì cứu ta mới trúng kiếm, lúc ấy chúng ta bị phục kích, ngựa của hắn chấn kinh. . . Ta và hắn rất quen thuộc, ta vừa thấy cũng biết là hắn, tuy rằng mặt của hắn đã không nhìn rõ, nhưng quần áo, đồ dùng, đều là của hắn. . . . Các huynh đệ cảm thấy cũng không sai, căn bản kia chính là Địch Mân. . .”
Địch
Mân khẽ cau mày, không phải Cát Kim làm ra, bởi vì Cát Kim căn bản sẽ
không nói dối, vậy thật là Thanh thúc. Nhưng Thanh thúc, làm sao có thể
hiểu mình như vậy? Bọn họ vốn không quen biết.
Quay đầu, Địch Mân thật sâu nhìn Cát Kim một cái, không tiếp tục hỏi, vài câu lên xuống, rất nhanh bay mất.
Thanh thúc, ngươi rốt cuộc là biết Địch Mân khi nào? Vì sao chuyện gì đều chỉ hướng ngươi?
Vốn định đến hoàng cung một chuyến, nhưng trong lòng quá mệt mỏi, Địch Mân
chỉ về tướng quân phủ nhìn thoáng qua, liền lập tức trở về cùng Tàn
Nguyệt. Ngày kế, kinh thành lại ra một chuyện lớn, phi tử của thái tử - Liễu Hạo
Nguyệt, thê tử của Chu tướng quân - Liễu Minh Nguyệt, hơn nữa tiểu thiếu gia Liễu Vệ Trạch không lâu từng mất tích, đều trong một đêm, toàn bộ
mất tích!
“Lão gia, ngươi xem một chút, ngươi xem một chút, bây giờ nên làm gì, bây giờ nên làm gì?”
Cúc Văn vẻ mặt đau khổ, lần trước Vệ Trạch khó hiểu mất đi, hiện tại tốt
rồi, ngay cả Hạo Nguyệt, Minh Nguyệt đều mất tích, vì sao đứa nhỏ của
Liễu phủ, một đám đều mạng khổ như vậy?
“Cúc Văn, thái tử, Chu tướng quân cũng phái người tìm, rất nhanh sẽ có tin tức, ngươi cũng đừng lo lắng. . . . . .”
Liễu tướng cau mày, hắn cũng không biết hắn đắc tội thần tiên nào, làm sao có thể đột nhiên có nhiều chuyện như vậy?
“Rất nhanh? Cũng sắp một ngày, không phải là một chút tin tức cũng không có sao?”
Cúc Văn khóc rống , Liễu tướng dậm chân một cái, nóng vội bước ra ngoài.
Tránh ở trong nhà cũng không có tin tức, so với nghe Cúc Văn khóc lớn, không bằng. . . .
“Thái tử, có tin sao?”
Đuổi tới phủ thái tử, nơi này so với Tướng phủ, thật ra an tĩnh rất nhiều.
“A, là Liễu tướng. Tạm thời không có, bọn họ đã đi ra ngoài dò xét, có lẽ rất nhanh sẽ có tin tức. . . .”
Trên mặt thái tử nhìn không ra chút cảm xúc, thanh âm cũng bình thản cực kỳ.
“Thái tử, Hạo Nguyệt là của người. . . .”
Liễu tướng quýnh lên, tuy thái tử không thích Hạo Nguyệt, nhưng tốt xấu, Hạo Nguyệt cũng đã sanh một đứa nhỏ cho hắn, không có công lao cũng có khổ
lao chứ?
Hạo Nguyệt mất tích, thái tử sao có thể thờ ơ như vậy?
“Bổn vương biết! Tướng gia, bổn vương cũng rất sốt ruột, nhưng hiện tại cũng không có biện pháp khác, không phải sao?”
Thái tử không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, bọn họ có thể ở điều kiện không kinh
động bất luận kẻ nào cướp đi Hạo Nguyệt, này đủ để thuyết minh, bọn
người này, không phải hạng người hời hợt.
“Vâng, thái tử. . . . . .”
Liễu tướng muốn phát hỏa, nhưng cũng biết Hạo Nguyệt vẫn không làm cho thái
tử vui, mà lần này, bọn họ nhằm vào không phải phủ thái tử, mà là Liễu
tướng hắn.
Nhưng không rõ, có chuyện gì tìm hắn là được, vì sao không đến bắt hắn, lại liên lụy những đứa con của hắn đây? “Thanh thúc, thế nào?”
Nhìn Thanh thúc cẩn thận lấy ra vài giọt máu của Tàn Nguyệt, phân biệt nhỏ
giọt trong mấy chén nước chứa máu của bọn họ, Địch Mân khẩn trương hỏi.
“Chờ một khắc!”
Thanh thúc cẩn thận cất kỹ, Chanh Sát thì ở bên cạnh nghiêm túc quan sát, tâm Địch Mân gắt gao nhảy tới cổ họng, sợ hãi Thanh thúc nói không được.
“Loại phương pháp này, mặc dù máu tan, cũng phải xem vận khí của Tàn Nguyệt.
Địch Mân, ta muốn hỏi, nếu trong bọn họ, chỉ có máu một người có thể
dùng, nhưng cứu Tàn Nguyệt kết quả là chết, ngươi sẽ làm như thế nào?
Phải biết rằng, bọn họ đều là người thân của Tàn Nguyệt. Hiện tại Tàn Nguyệt hôn mê, nàng có thể cái gì cũng không biết, nhưng nếu như nàng tỉnh,
biết tính mạng của nàng dùng mạng của người thân nàng đổi lấy, Tàn
Nguyệt còn có thể đồng ý không?
Địch Mân nhìn về phía Tàn Nguyệt, ánh mắt quyến luyến nhìn dung nhan tái nhợt kia, khẽ cắn môi, ác thanh nói :
“Cứu! Nợ, tính trên đầu ta, nhìn Tàn Nguyệt cứ như vậy chết đi, ta làm không được. . . .”
Thanh thúc thở dài, nhỏ giọng nói:
“Tốt, hi vọng về sau ngươi không cần khó xử!”
Nhìn thời gian, cũng kém không nhiều lắm, Thanh thúc đi đến bên bồn, nhìn thoáng qua, thở dài:
“Trời cao quả nhiên tàn nhẫn, chỉ có đứa bé này có thể. . . . . .”
Trong đôi mắt hiện lên một tia không nỡ, giọng điệu thở dài kia, không có một tia cao hứng.
“Thanh thúc, chỉ có hắn sao?”
Nhìn bóng dáng nho nhỏ h