Old school Easter eggs.
Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng

Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326201

Bình chọn: 8.5.00/10/620 lượt.

tự hận mình không thể thay anh

chịu nỗi đày đọa này. Chỉ là Vũ Chính xoay đầu lại, yếu ớt cười

cười với cô, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời phương đông.

Bởi vì Vũ Chính vừa

tỉnh lại, hơn nữa tổn thương cột sống quá nặng cho nên lúc mới đầu

mỗi ngày chỉ có thể ngồi vài phút. Nói là ngồi nhưng thật ra chỉ

là nghiêng người trên giường bệnh khoảng 15 độ, bởi vì phần eo căn

bản không thể chịu được áp lực. Mỗi một lần Hinh Ý mát xa hay xoay

người giúp anh đều vô cùng dịu dàng cẩn thận, bởi vì hiện tại Vũ

Chính của cô cũng yếu ớt giống như một đứa trả sơ sinh vậy.

Mặc dù Vũ Chính biết

con đường mà tiếp theo mình sẽ phải đi sẽ vô cùng khó đi, nhưng mà

anh chưa bao giờ tỏ ra một chút thất vọng nào trước mặt Hinh Ý, thậm

chí về sau còn làm nũng như một đứa trẻ.

“Vũ Chính đến giờ

uống thuốc rồi. Chúng ta uống thuốc nước trước được không?” Hinh

Ý nâng giường bệnh lên

cao, chuẩn bị đút thuốc nước cho anh uống trước. Vũ Chính là một

người đặc biệt, từ nhỏ rất ghét uống thuốc nước, nếu lúc nào phải

uống thì nhất định phải uống trước lúc anh uống những thuốc khác.

“Bụng no lắm, uống

không nổi.” Vũ Chính xoay sang hướng khác nói.

Hinh Ý cảm thấy rất

buồn cười, trước kia cô chưa bao giờ nhìn thấy Vũ Chính trẻ con như

vậy. Hoặc là nói, cho tới bây giờ cô chưa từng nhìn thấy anh bị

bệnh, trước kia anh giống như người không bao giờ mắc bệnh. Chỉ là bây

giờ thì….Hinh Ý kéo dài suy nghĩ của mình. Cô cười to lên nói với

anh: “Bướng bỉnh, uống mới có thể nhanh khỏi bệnh. Không phải anh nói

ở trong phòng bệnh rất buồn bực sao? Bác sĩ nói vài ngày nữa là

có thể tập ngồi. Đến lúc đó em và anh sẽ cùng nhau tản bộ trong

vườn hoa, được không?”

Vũ Chính cố nén một

nụ cười gian xảo, chậm rãi nói: “Muốn uống cũng được, nhưng mà…”

Hinh Ý đã biế anh

muốn làm gì.

“Nhưng mà cái gì?”

“Phải hôn anh trước,

hôm nay em vẫn chưa hôn anh.” Vũ Chính trẻ con nói.

“Được được được, làm

sao mà đến hôm nay em mới phát hiện ra mình đã gả cho một anh bạn

nhỏ vậy nhỉ?”

Anh thấy gian kế đã

thành, vừa kề sát vuốt ve mặt Hinh Ý, vừa nói: “Miệng, miệng…”

Đang lúc hai người hôn

nhau thì điện thoại của Hinh Ý vang lên. Cô đành phải ngượng ngùng

đứng lên ra ngoài nghe điện thoại.

Khi cô nghe xong điện

thoại bước vào thì Vũ Chính đã ngủ. Hinh Ý nghĩ lại để cho anh

chạy thoát lần nữa rồi.

Thật ra thì Vũ Chính

không có ngủ, anh nhắm mắt lại nghĩ, điện thoại của ai mà không thể

nghe trước mặt anh, nhất định là Giang thị đã xảy ra chuyện gì. Nhưng

mà nếu Hinh Ý không muốn làm cho anh lo lắng, anh phải

làm thế nào đây? Thân thể của mình đã tàn phế, ngoại trừ tay trái

có thể dần dần khôi phục lại năng lực, các cơ ở tay phải và toàn

bộ cơ thể vì bị teo lại nên hiện giờ đã xuất hiện tình trạng liệt,

nửa người dưới không có chút cảm giác gì, mỗi một lần Hinh Ý lau

chùi hay mát xa cho Vũ Chính, nhìn những bộ phận cơ thể mình không

có chút cảm giác, tận sâu nơi đáy lòng anh thấy vô cùng đau đớn!

Bầu trời hôm nay đặc

biệt tươi sáng, ánh mặt trời xuyên qua bức màn che hắt vào phòng

bệnh hạng nhất của bệnh viện John Hopkins.

Sau khi bác sĩ làm

các kiểm tra cho Vũ Chính thì nói với Hinh Ý: “Hôm nay trình trạng

sức khỏe của anh ấy không tệ, thời tiết tốt như vậy, thật đúng là cơ

hội tốt để tản bộ.”

Thật ra thì một tuần

trước Vũ Chính cũng đã chính thức ngồi được, chỉ là thời gian duy

trì chỉ có thể hơn 10 phút. Trải qua một tuần lễ tập luyện, hiện

tại đã có thể ngồi hơn một tiếng.

Cô vui vẻ cười với Vũ

Chính, sau đó gọi hộ lý riêng vào.

Trước tiên Hinh Ý cẩn

thận nâng Vũ Chính dậy, giúp anh tựa vào đầu giường, rồi giúp anh

mặc quần áo và đội mũ tử tế vào. Mặc một bộ quần áo trắng ngồi

tựa lưng vào đầu giường, ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt và nhìn có

vẻ hơi gầy, nhưng phong thái lại vô cùng tuấn lãng trông như một vì

sao lấp lánh nơi chân trời.

Hộ lý ôm lấy Vũ

Chính, sau đó cẩn thận đặt anh lên chiếc xe lăn có đệm lót mềm mại.

Bởi vì tay phải của anh không hoạt động được, thân thể hơi nghiêng về

bên trái, hai chân cũng vô lực mà đặt trên bàn đạp. Cẩn thận giúp anh

điều chỉnh tư thế xong, cô còn giúp anh mang tất và giày.

Lúc cô mang tất vào

cho anh, nhìn thấy bàn chân tái nhợt của anh, nước mắt

thiếu chút nữa thì rơi xuống. Bởi vì tuy vẫn thường xuyên mát xa,

nhưng các cơ bắp ở chân vẫn bị teo lại. Nhưng so sánh với trươ