Polly po-cket
Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210004

Bình chọn: 8.5.00/10/1000 lượt.

nh lại

nhìn nàng, “Mọi chuyện đều do nàng quyết định mà thôi, ta chỉ muốn nơi

này của nàng!” Hắn đặt tay lên ngực A Hành, “Nàng có bằng lòng trao chân tình cho ta chăng?”

A Hành gật gật đầu.

Xi Vưu cười,

cặp mắt sáng rực nhìn sâu vào mắt nàng, “Chỉ cần nàng thật lòng với ta

là đủ, mọi trở ngại trên thế gian này đều có thể đẩy lùi!”

Chẳng phải vậy sao? Chỉ cần hai người bọn họ đồng lòng, dù phía trước đầy

chông gai, họ cũng nhất định đạp bằng trở ngại, vạch ra một con đường đi tới. Cứ nghĩ sớm muộn sẽ có ngày được ở bên Xi Vưu mãi mãi, ngày ngày

tháng tháng đều như ba ngày vừa qua, A Hành lại thấy rộn rã xôn xao cả

cõi lòng.

A Hành lưu luyến từ biệt Xi Vưu, đi tìm Thanh Dương.

Dù A Tệ gắng hết sức nhưng khi nàng tới được Ngu uyên đã là nửa đêm.

Từ xa nhìn lại, thấy lửa đỏ rực trời, A Hành không hiểu ra sao, chỉ biết

giục giã A Tệ mau mau bay đến đó. Tới gần hơn một chút nàng mới trông

thấy Chúc Dung, Cộng Công, Hậu Thổ đang hợp lực thúc động hỏa trận vây

khốn Thanh Dương và Xương Ý. Tuy linh lực tu hành của ba huynh muội nàng khác nhau nhưng từ lúc sinh ra đêm nào cũng bị mẫu thân gói trong kén

tằm treo trên cây dâu mà ngủ nên linh lực của cả ba có thể tương thông.

Lúc này Xương Ý đang đặt một tay lên vai Thanh Dương để linh lực toàn

thân mình tương thông với y.

Thanh Dương vẫn giữ vẻ mặt lạnh

lùng thản nhiên như thường, nhưng dù có Xương Ý hợp lực, những đóa băng

mẫu đơn xung quanh hai người cũng chỉ lớn cỡ nắm tay, hiển nhiên thương

thế của y lại trở nặng.

Thanh Dương luôn là mối uy hiếp lớn nhất đối với Thần Nông tộc, Chúc Dung khó khăn lắm mới vớ được thời cơ ngàn

năm có một này, hắn rắp tâm giải quyết triệt để Thanh Dương.

A

Hành lòng nóng như lửa đốt nhưng trước mắt là ba đại cao thủ Thần Nông,

lại thêm hỏa trận phừng phừng, bản thân nàng linh lực thấp kém, lại tu

luyện mộc linh, làm sao chống nổi?

Phải làm sao đây?

Đương lúc bần thần nghĩ ngợi nàng chợt thấy Chu Du cưỡi Trùng Minh điểu đáp

xuống, vội hỏi: “Sao Đại ca và Tứ ca lại bị Chúc Dung bao vây?”

“Vương cơ đi theo Xi Vưu không bao lâu thì Tứ điện hạ nhớn nhác đuổi tới, nghe nói vương cơ đi tìm Xi Vưu đoạt Hà Đồ Lạc Thư, Tứ điện hạ bèn nổi nóng

cãi vã với Đại điện hạ, nói Đại điện hạ lợi dụng vương cơ, sau đó Tứ

điện hạ đùng đùng đi tìm vương cơ. Nào ngờ sau đó Chúc Dung tìm thấy Đại điện hạ thương tích đầy mình bèn gọi cả Cộng Công và Hậu Thổ lại, định

thừa cơ giết chết Đại điện hạ. Đáng lẽ Đại điện hạ có thể nhân lúc bọn

chúng chưa kịp tụ tập đông đủ, trận pháp chưa hoàn thành mà chạy đi,

nhưng Thiếu Hạo vẫn đang trị thương dưới băng, nếu Đại điện hạ đi rồi,

không chừng Chúc Dung sẽ tìm thấy Thiếu Hạo, bằng vào tính tình của hắn, nhất định…” Chu Du chặt tay vào gáy làm động tác cắt cổ, “Đại điện hạ

làm băng dưới hồ tan ra rồi một mực trấn giữ bên hồ, nửa bước không rời

nên mới bị bọn Chúc Dung bày trận vây khốn. Tứ điện hạ đi được nửa

đường, phát hiện ra hỏa linh biến đổi khác thường, sợ Đại điện hạ xảy ra chuyện bèn vòng lại, cuối cùng rơi vào tình trạng như hiện giờ.”

Nhìn ngọn lửa đỏ rực đằng xa, Chu Du rầu rĩ thở dài, “Thật khó hiểu, Đại

điện hạ lúc thì kiêng dè đến mức chỉ mong Thiếu Hạo chết ngay lập tức,

khi lại bất chấp mạng sống để cứu y, chắc vì nô tỳ không có trái tim nên chẳng làm sao hiểu nổi.”

A Hành chẳng còn lòng dạ nào để tâm

tới thắc mắc của Chu Du, chỉ móc nửa mảnh Hà Đồ Lạc Thư mà Xi Vưu giao

cho mình nhét vào tay ả, hạ giọng dặn dò.

Chu Du nghe lời cưỡi

Trùng Minh điểu bay vút đi, giơ nửa mảnh Hà Đồ Lạc Thư lên cao giọng

nói: “Đại điện hạ, nô tỳ lấy được Hà Đồ Lạc Thư rồi, giờ làm sao đây?”

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngẩng lên nhìn ả.

Thanh Dương giận dữ gầm lên: “Chạy đi!”

Chu Du lập tức bỏ chạy.

Chúc Dung con rô cũng tiếc, con diếc cũng tham, hết nhìn Cộng Công lại nhìn

Hậu Thổ, sau cùng hét bảo Cộng Công: “Mau đuổi theo! Nhất định phải đoạt lấy đem về, hưng vong của cả Thần Nông tộc đều nằm trong tay ngươi đó!”

Cộng Công tức tốc đuổi theo Chu Du.

A Hành khẽ cắn môi, dụ được một tên đi, vẫn còn hai tên!

Nàng ung dung bước ra, vừa trông thấy nàng, Hậu Thổ tái mặt, không dám nhìn

thẳng vào mắt nàng, còn Chúc Dung lại cười rộ lên: “Hôm nay đúng là ngày lành tháng tốt, ông trời thấy hai kẻ bỏ mạng vẫn chưa đủ đây mà! Xi

Vưu, con đàn bà này giao cho ngươi đấy.”

A Hành kinh ngạc ngoảnh lại, nhận ra Xi Vưu đã đứng ngay sau lưng mình.

Trông thấy hắn A Hành bình tĩnh hẳn, ánh mắt thoáng vui mừng, nhưng cặp mắt

Xi Vưu vẫn lạnh lùng u ám khiến nàng hơi thắc mắc, cảm giác có gì đó

không ổn, lại chẳng dám nghĩ nhiều.

Mắt thấy mấy đóa Băng Tâm

đơn cuối cùng sắp tan biến, A Hành vội cất tay dệt nên một tấm lưới băng tàm, vừa định quăng ra cứu viện thì thấy tay chân đã bị dây mây trói

chặt.

Nàng ngỡ ngàng ngoảnh lại, quả nhiên thấy Xi Vưu ra tay trói mình.

Biển lửa phừng phừng nuốt trọn mấy đóa băng mẫu đơn cuối cùng rồi đổ ập vào

Thanh Dương khiến hai bàn tay y cháy sém, thân mình lảo đảo quỵ xuống,

Xương Ý toan tiếp cứu Đại ca nhưng bản thân y cũng đã kiệt s