
muội thì chỉ là một giấc
ngủ, có lẽ muội còn tiếc nuối sao thức dậy quá mau, khiến nỗi đau trong
lòng muội chưa kịp tiêu tan, nhưng đối với Tứ ca muội đã là hai trăm năm rồi đó! Dù muội đã quên hết mọi chuyện trong quá khứ nhưng trái tim
muội vẫn là máu thịt, nhất định có thể cảm nhận được những đau buồn của
Xương Ý, ta xin muội đấy, đừng làm Tứ ca muội buồn thêm nữa. Đã hai trăm năm rồi ta chưa hề thấy chàng cười, chỉ mình muội mới có thể trả lại
cho chàng nụ cười thực sự mà thôi.”
Xương Ý xách một chú cá lại
gần, thấy thê tử và muội muội cùng ngồi dưới gốc phượng hoàng hóng mát
liền cười hỏi: “Nàng nói gì với tiểu muội thế?”
Xương Phó cười đáp: “Có gì đâu.”
Xương Ý giơ cá lên khoe với A Hành, “Tối nay ăn cá nhé?”
Thấy A Hành vẫn ngây ra như phỗng, chẳng nói chẳng rằng, Xương Ý cũng đã
quen, đành tự trả lời: “Ta đưa cá tới nhà bếp rồi quay lại với muội.”
“Dâu lạnh.”
Giọng nói rất khẽ vang lên sau lưng khiến Xương Ý đột ngột quay ngoắt lại, vẻ mặt đầy kích động: “Muội bảo gì cơ?”
A Hành đưa mắt nhìn cây dâu, vẻ mặt vẫn đờ đẫn, chỉ có giọng nói là rành rọt: “Dâu lạnh, muội muốn ăn dâu lạnh.”
Xương Ý mừng rỡ như điên, quăng luôn cả cá đi, gào lên gọi lớn: “Mẫu hậu, mẫu hậu! Đại ca, Đại ca! Mọi người mau ra đây, A Hành đòi ăn dâu lạnh này!”
Luy Tổ và Thanh Dương cuống quýt chạy ra, Xương Ý ngồi xuống bên A Hành dè
dặt hỏi, như chưa dám tin rằng nàng đã thật sự tỉnh lại: “Muội nói lại
xem, muội thích ăn gì nào?”
Luy Tổ và Thanh Dương đăm đăm nhìn nàng đầy mong đợi, nhưng A Hành chỉ trân trân dán mắt vào cây dâu, khẽ đáp: “Dâu lạnh.”
Nghe nàng nói, Luy Tổ mừng mừng tủi tủi, miệng cười mà nước mắt rưng rưng.
Thanh Dương vẫn giữ gương mặt thản nhiên, chẳng nói một lời, chỉ phất
tay giáng tuyết, có điều lòng y đang xúc động khôn cùng, linh khí bất
ổn, băng tuyết lại hóa ra mưa đá lộp độp đổ xuống, khiến mọi người trở
tay không kịp.
Xương Ý một tay che chắn cho Xương Phó, một tay
kéo A Hành chạy vào nhà, cười chế giễu: “Đại ca, huynh làm được không
thế? Hôm qua đệ vừa kể cho A Hành biết sự lợi hại của huynh, thế mà hôm
nay huynh lại làm mất mặt đệ, A Hành chứng kiến có khi chẳng nghĩ là
huynh kém, mà sẽ cho rằng đệ huênh hoang khoác lác cũng nên, phải không, tiểu muội?”
Thanh Dương căng thẳng nhìn A Hành, hồi lâu mới thấy nàng mím môi, khẽ gật đầu, y chợt thấy lòng mình ấm lại.
Xương Phó cũng góp chuyện, lắc đầu quầy quậy đùa: “Đại ca thừa sức làm ấy
chứ. Nhất định khi nãy Đại ca có mưu tính cao siêu gì đó, chẳng qua
chúng ta không nhận ra thôi, đằng sau trận mưa đá này hẳn phải ẩn giấu
tâm cơ phi thường.”
Luy Tổ phì cười, cốc cho Xương Phó một cái:
“Con bé này chỉ được cái mồm mép, lại đi đôi với Xương Ý cứng đầu cứng
cổ, cạy răng không được một câu, đúng là bù trừ cho nhau.”
Xương Phó đỏ mặt ngượng ngùng, vội giấu mặt vào vai A Hành.
Bao cảm xúc chua xót, đắng cay, ấm áp đồng loạt trào lên trong lòng Thanh
Dương, y gắng gượng trấn định lại tinh thần, từ từ mới biến được mưa đá
thành mưa tuyết.
“Nào, mình đi ăn dâu lạnh.” Xương Phó dắt tay A Hành chạy vào rừng dâu, còn vui vẻ kéo nàng quay một vòng. A Hành cũng
vui lây theo Xương Phó, dần he hé nụ cười.
Xương Phó không quên ngoảnh lại gọi Thanh Dương và Xương Ý: “Đại ca, Xương Ý, cùng đi hái dâu lạnh nhé!”
Xương Ý đùa bỡn ẩy Thanh Dương chạy lên trước, Thanh Dương tuy có phần miễn
cưỡng, nhưng vẫn không giấu được nét tươi cười nơi khóe mắt.
Luy Tổ ngồi dưới hiên nhà, ngắm nhìn các con nô giỡn dưới màn mưa tuyết, môi cười tươi tắn mà mắt rưng rưng lệ.
Sau khi chịu mở miệng nói chuyện, A Hành cũng dần dần nhớ lại những chuyện
xưa kia, có điều ký ức của nàng hầu hết đều lung tung lộn xộn, cái nhớ
cái quên, ví dụ như hỏi những chuyện thuở nhỏ, nàng có thể kể ra vanh
vách, nhưng hỏi tới chuyện khi ở Cao Tân, nàng lại quên sạch.
Thầy thuốc nói, có thể những hồi ức đó quá đỗi bi thảm nên thần thức của
nàng sau khi chịu tổn thương đã tự động loại bỏ chúng, chỉ còn ghi nhớ
những chuyện vui vẻ mà thôi.
Luy Tổ chẳng hề để tâm chuyện đó,
Xương Ý thì vô cùng mừng rỡ, lấy làm may mắn. Chỉ mình Thanh Dương ngấm
ngầm lo lắng, dẫu sao trên đời cũng có những chuyện không thể cứ lãng
quên là né tránh được.
Hoàng Đế giấu kín tin A Hành tái sinh,
người đời chỉ biết Đại vương tử phi của Cao Tân hơi khó ở, được Thiên
Hạo đưa về Triêu Vân phong tĩnh dưỡng chứ chẳng rõ đầu đuôi câu chuyện.
Xi Vưu thân mang trọng thương, đi lại cũng khó khăn, không cách nào lên
tới Triêu Vân phong được, may mà có Xương Phó lén lút đưa tin, báo cho
hắn biết sức khỏe A Hành đã khá dần lên, khuyên hắn đừng quá lo lắng.
Vừa xuống giường đi lại được, Xi Vưu lập tức tới Triêu Vân phong cầu kiến,
nhưng Luy Tổ và Xương Ý không bằng lòng cho hắn gặp A Hành.
Thanh Dương chỉ lạnh lùng nói: “A Hành không phải trẻ con, gặp hay không gặp
cứ để nó quyết định.” Nói rồi y liếc Xương Ý, “Năm xưa khi còn là một gã vô danh tiểu tốt, Xi Vưu đã dám đỡ một kiếm của ta, lẻn lên Triêu Vân,
nếu bây giờ hắn muốn gặp A Hành thì ai mà cản được?”
Nhớ lại hôm tới tìm