
, “Giờ đây, ta thấy hối hận.”
A Hành đăm đăm nhìn
Thiếu Hạo như muốn thấu cõi lòng y. Thiếu Hạo bỗng thấy tim đập thình
thịch, dường như cả đất trời đều tan biến trong khoảnh khắc, chỉ còn lại nàng A Hành trước mặt, mỗi hơi thở tựa hồ xé nát trái tim y.
Hồi lâu A Hành chìa tay cho Thiếu Hạo, “Vậy được, chúng ta bắt đầu lại từ
đầu, bỏ qua tất cả mọi chuyện khi trước, kể từ nay về sau, thiếp sẽ làm
vương tử phi thật sự của chàng.”
Dưới vách núi chợt vang lên
tiếng thở hổn hển, Thiếu Hạo giơ tay toan đánh xuống, chợt trông thấy
một con vượn thả mình tuột khỏi vách đá, túm lấy dây leo mà đu lên cây, y liền ngừng tay, nắm chặt lấy tay A Hành, kéo nàng vào lòng, rồi dịu
dàng hôn lên trán nàng. A Hành tựa vào người y, không hề cự tuyệt.
Thiếu Hạo vòng tay ôm chặt lấy A Hành, thì thầm thề với nàng lời thề trang
trọng nhất trong đời: “Ta không chỉ muốn một vị vương tử phi, mà còn
muốn nàng một lòng một dạ làm vợ ta suốt đời suốt kiếp này.”
A
Hành run bắn cả người, toan ngẩng lên nói gì đó nhưng bị Thiếu Hạo ngăn
lại, “Đừng nói gì cả, ta không muốn nghe gì hết, nàng chỉ cần nhớ lấy
lời thề của ta là đủ.”
A Hành cảm nhận được bàn tay y khẽ run
rẩy như một lời khẩn cầu thầm lặng, hồi lâu, nàng ngả đầu vào vai y, từ
từ nhắm nghiền mắt.
Hỏa minh châu treo trong sơn đình tỏa ánh
hồng rực rỡ, rọi sáng cho Thiếu Hạo và A Hành, bóng hai người hắt lên
vách núi đối diện, má tựa vai kề, vô cùng thân mật âu yếm.
Xi Vưu tựa lưng vào vách núi, bám chặt lấy dây leo, treo mình lơ lửng trên không, vừa khéo đối diện với hai cái bóng trên vách.
Sắc mặt hắn tái mét, cặp mắt trân trân dán vào hai bóng người kề cận nhau
trên vách núi, gió núi lồng lộn thổi, dây leo đu đưa khiến thân hình hắn lắc lư theo, hệt như một chiếc lá khô trơ trọi lay lắt trên cành, chỉ
chực buông mình theo gió. Đối với đàn ông, dù là kẻ bình phàm hay người vĩ đại đều hạnh phúc vô
vàn khi thấy bản thân có thể đem lại nụ cười cho người mình yêu thương
nhất, hạnh phúc ấy nồng nàn tới nỗi trở thành niềm kiêu hãnh của anh ta. Công danh lợi lộc có đáng gì đâu chứ? Có thể đem lại nụ cười thật sự
cho một người mới là việc khó nhất trên đời!
Xi Vưu bi thương nhìn hai bóng người tựa vào nhau trên vách núi.
Lúc này hai đại cao thủ Thanh Dương, Thiếu Hạo đều có mặt trên Triêu Vân
phong, nếu đổi lại là kẻ khác, bản thân đang trọng thương chưa khỏi, ắt
sẽ thấy khó mà lui, từ từ tìm phương cách khác, nhưng tính tình Xi Vưu
xưa nay chỉ biết lao thẳng tới trước, đời nào chịu chừa chỗ quay đầu.
Vẻ bi thương trong mắt hắn dần chuyển thành tàn nhẫn, hắn đột ngột túm lấy dây leo tung người đu lên, vung đao chém về phía Thiếu Hạo.
Bị
bất ngờ không kịp phòng vệ, Thiếu Hạo vội dốc hết linh lực toan đẩy lùi
đối phương, nào ngờ vừa lấy cứng chọi cứng, y kinh hãi thấy mình bị chấn động tê rần nửa người, trong khi kẻ kia vẫn vững vàng, chẳng lùi nửa
bước.
Tay trái Xi Vưu vung đao chắn ngang ngực, tay phải túm lấy A Hành cười ha hả, “Thiếu Hạo, bao năm nay ngươi chẳng tiến bộ gì cả!”
Nhận ra Xi Vưu, biết y nhất định không hại A Hành, Thiếu Hạo cũng yên tâm
phần nào. Tay phải y cầm một thanh thủy kiếm long lanh, cười nhạt,
“Tướng quân tiến bộ nhanh quá, chắc không lo bị ta đánh rớt xuống nước
nữa đâu.”
Xi Vưu chẳng hề dao động trước lời mai mỉa của Thiếu
Hạo, nhơn nhơn cười đáp, “Thế nên lần này ta phải đem A Hành đi.” Nói
rồi hắn kéo A Hành toan bỏ chạy, nào ngờ tay trái Thiếu Hạo vẫn nắm chặt tay A Hành, chưa từng lơi lỏng.
Thiếu Hạo vung thủy kiếm đâm
thẳng vào Xi Vưu, Xi Vưu chẳng dám khinh địch, vội quay quắt lại trả
đòn, cả hai đang nắm tay A Hành, đều sợ làm nàng bị thương, bởi thế đôi
bên cùng thu liễm linh lực, chiêu thức chỉ chạm tới là ngừng, bỗng dưng
ba người tạo thành một vòng tròn nho nhỏ, bên trong lấp loáng ánh đao
kiếm.
A Hành bị kéo nghiêng bên phải rồi ngả bên trái, lại bất
ngờ chạm mặt Xi Vưu, khó tránh tâm tình kích động, không khống chế được
linh lực, cả người nóng rãy lên, đến nỗi hai đại cao thủ như Thiếu Hạo
và Xi Vưu cũng chẳng chịu nổi, theo phản xạ đều rụt phắt tay về, buông
nàng ra.
Thiếu Hạo và Xi Vưu trợn mắt nhìn hoa cỏ héo quắt dưới
chân A Hành, lại nhìn sang đám dây leo trên vách đá đang úa dần trước
sức nóng của nàng, lòng đầy kinh ngạc: A Hành vốn tu luyện mộc linh, sao có thể hủy diệt linh khí của thảo mộc được?
Thấy vẻ bàng hoàng
trong mắt hai người, A Hành không khỏi ngượng ngùng, liền lùi lại, lạnh
lùng nói: “Các người thấy rồi đấy, ta không còn là A Hành khi trước nữa
rồi.”
Mặc Thiếu Hạo trầm tư tìm căn nguyên mọi chuyện trước mắt, Xi Vưu chỉ một mực quan tâm tới A Hành, thây kệ tất cả, thấy nàng đang
đứng bên vách núi, hắn liền bật cười đắc ý, nhào tới.
Thiếu Hạo
lập tức vung quyền, một con rồng trắng khổng lồ đâm bổ vào Xi Vưu, toan
đánh dạt hắn ra, nhưng Xi Vưu chẳng buồn tránh né, liều mạng ôm chặt lấy A Hành, mặc cho nó lao tới.
Con rồng húc mạnh vào lưng Xi Vưu, đẩy hắn rớt xuống vách núi, cả A Hành cũng rớt xuống theo.
“Á!!!!!!!!!!”
A Hành thét lên, níu chặt lấy Xi Vưu t